Chương 42

Trở về nhà tựa hồ thật sự không có thời gian, giống như có vô số việc nhà còn có chuyện muốn vội.

Mạnh Thiển Thiển: Đúng vậy, vừa đến nhà, thật nhiều việc, ngày mai buổi sáng anh phải lên tàu cao tốc, đi ngủ sớm một chút a.

Chu Ngạn: Không vội, ký túc xá còn lại một mình anh.

Mạnh Thiển Thiển: Đường Tuyển học trưởng đâu?

Chu Ngạn: Hắn còn ở phòng làm việc, em như thế nào không hỏi Ứng Hạo học trưởng đâu?

Mạnh Thiển Thiển:.....

Cô đột nhiên không biết nên nói thế nào, có ý muốn lập tức liền đem sự tình nói, nhưng mà sắp ăn tết, không muốn làm Chu Ngạn không vui. Nghĩ nghĩ, cô vẫn là kiềm chế tâm tư, nhẫn nhịn chút.

*

Ngày mai bắt đầu, nhà Mạnh Thiển Thiển tổng vệ sinh, việc rất nhiều. Bận liền bận đến 27 tháng chạp, nơi nơi đã treo lên đèn l*иg màu đỏ cùng với nơi chốn đều là câu đối năm mới màu đỏ. Trong tiểu khu cũng có bài hát năm mới vui sướиɠ. Mạnh Thiển Thiển ra cửa mua một ít thịt còn có một ít quà tết, đi nhà thầy Kiều thăm hỏi.

Cửa nhà thầy Kiều khép hờ, Mạnh Thiển Thiển tay nâng lên tới chuẩn bị gõ cửa.

Đột nhiên.

Bên trong truyền đến thanh âm sư mẫu.



“Theo ông nói như vậy, hai đứa nhỏ này, một người đi về phía trước một người còn nhớ mãi không quên sao?”

Thanh âm thầy Kiều truyền đến: “Hẳn là như vậy, tôi nhưng thật ra có chút hối hận lúc trước không tìm hiểu nhiều một chút, để Thiển Thiển suy xét trường học khác. Bọn họ vốn không phải người cùng một đường a.”

Sư mẫu thở dài: “Ai, tình cảm niên thiếu này trân quý nhất, nhưng Ứng Hạo đã quyết tâm muốn vứt bỏ quá khứ, đối với nỗ lực thi đậu đại học Hải Thành của Thiển Thiển có chút không công bằng.”

Thầy Kiều còn không có trả lời.

Mạnh Thiển Thiển chân lui về phía sau một bước.

Anh muốn vứt bỏ quá khứ, kia cô còn đi đại học Hải Thành, anh khẳng định cảm thấy rất bối rối.

Cô xoay người, chỉ chớp mắt, nhìn đến chỗ ngoặt cũng thấy qỨng Hạo xách theo quà tết mặt mày lạnh lùng.

Mạnh Thiển Thiển dừng lại.

Anh tựa hồ cũng nghe đến đối thoại trong sân. Lúc này, anh đi lên trước, đôi mắt liếc nhìn cô một cái, theo sau dùng tay gõ gõ, Mạnh Thiển Thiển nhìn anh gõ cửa.

Cảm thấy anh tựa hồ gõ đến có chút dùng sức.

Tác giả có lời muốn nói: Nửa thanh cải trắng run chân: Gõ như vậy dùng sức làm gì?

Ứng cẩu còn cần một chút thời gian truy thê. Ngày mai thấy, moah moah, này chương tiếp tục một trăm bao lì xì, phía trước bao lì xì đêm nay một khối phát xong.