Chương 44

Nói xong, bà ấy bóc một viên kẹo mềm đưa cho Mạnh Thiển Thiển.

Mạnh Thiển Thiển nhận lấy, thả một viên vào trong miệng. Sư mẫu hiển nhiên rất thích cô, “Ngọt đi? Kẹo này là đi Hải Thành mua, lúc ấy cô còn từ Hải Thành đi máy bay qua, Thiển Thiển ở Hải Thành có quen nhiều bạn bè hay không?”

Mạnh Thiển Thiển nhai kẹo gật đầu, “Có.”

“Kia bạn trai thì sao?”

Mạnh Thiển Thiển sửng sốt.

Thầy Kiều tựa hồ cũng không nghĩ tới lão bà nhà mình sẽ hỏi cái vấn đề này vào lúc này. Sư mẫu lại tựa như không cảm thấy vấn đề này có cái gì, bà ấy nói: “Nói hay không nói a? Em này do dự cô nhìn ra....”

Mạnh Thiển Thiển mặt đỏ tới mang tai, nói: “Đang tìm hiểu.”

Sư mẫu vừa nghe, mắt nhìn Ứng Hạo một cái.

Ứng Hạo dựa vào lưng ghế, không rên một tiếng.

Cảm nhận được sư mẫu trong tối ngoài sáng công kích, cằm anh cắn chặt. Sư mẫu lại nhìn về phía Mạnh Thiển Thiển, cười nói: “Rất tốt, Thiển Thiển của chúng ta chính là người muốn đi về phía trước, quá khứ để cho nó qua đi, xem như mưa gió qua đi, liền phát hiện người cùng đồ vật chấp nhất lúc trước đều không đáng giá nhắc tới.”

Mạnh Thiển Thiển nghiêm túc gật đầu.



Sư mẫu lại cười: “Cô đây chờ qua mấy năm em mang bạn trai trở về gặp cô.”

Mạnh Thiển Thiển có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng mà nói: “Mới vừa nói....”

Ứng Hạo nhìn cô bên hồng thấu, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp. Một bên thầy Kiều nhìn Ứng Hạo, nhớ tới đứa nhỏ này đêm đó ở chỗ này đỏ mắt. Ông khụ một tiếng nói: “Tiếu Phương, đi nấu cơm đi, thời gian không còn sớm lắm.”

Sư mẫu quét thầy Kiều một cái.

Đáy mắt mang theo ý “Ông đau lòng cho hắn?”

Thầy Kiều vẫy vẫy tay.

Sư mẫu nhấp nhấp môi, đứng lên.

Mạnh Thiển Thiển thấy thế, cũng đi theo đứng dậy nói: “Sư mẫu, em giúp cô đi.”

Tiếu Phương nói: “Tới a.”

Mạnh Thiển Thiển đi hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức cúi đầu cởϊ áσ khoác cùng với khăn quàng cổ trên người. Coi xoay người đi trở về, đem áo khoác cùng khăn quàng cổ cởi ra, ném tới trên ghế mình. Kết quả khăn quàng cổ tản ra từ trên tay vịn rớt xuống, Ứng Hạo hơi hơi nhíu mày, duỗi tay giúp cô đem khăn quàng cổ bỏ tới lại.