Chương 6

Mùa thu ở Hải Thành có hơi dài, nên mùa đông mùa tới ngay sau mùa thu, ánh mặt trời không hề nhiệt liệt như vậy, trời đầy mây, mọi người cũng muốn lười.

Hôm nay chỉ có một tiết, học xong mấy khóa ngày mai chính là cuối tuần, đồng thời, hôm nay cũng là ngày đưa những con mèo, con chó kia đi triệt sản.

Từ trong phòng học ra tới, đem sách vở đưa cho Thường Tuệ Tuệ để cô ấy đem về ký túc xá, Thường Tuệ Tuệ tiếp nhận sách vở, nhìn học trưởng đứng ở dưới bậc thang hướng Mạnh Thiển Thiển làm mặt quỷ mà cười. Mạnh Thiển Thiển đẩy cô ấy một phen, cô ấy cười hì hì đi rồi, Mạnh Thiển Thiển lúc này mới đi xuống bậc thang, hướng Chu Ngạn đi đến.

Chu Ngạn cười nói: “Có lạnh hay không?”

Mạnh Thiển Thiển ôm cái cánh tay lắc đầu, “Còn tốt.”

“Mấy ngày nay trời có thể sẽ mưa, em ra cửa nhớ mang dù, nếu quên mang theo, anh đưa cho em.” Chu Ngạn mỉm cười, tay cắm trong túi quần đi ở bên cạnh cô.

Mạnh Thiển Thiển cười cười, nhìn nam sinh bên cạnh, hơi có chút thẹn thùng.

Chu Ngạn nhìn cô, đuôi lông mày mang theo ý cười.

Hai người an tĩnh mà đi, ngẫu nhiên có qua đường quen biết Chu Ngạn, đều có biểu tình ái muội, Chu Ngạn biểu tình thản nhiên, Mạnh Thiển Thiển hơi cúi thấp đầu.

Thực nhanh, liền đi tới phòng mèo cùng chuồng chó, một chiếc xe của bệnh viện thú cưng đã ngừng ở bên ngoài, Chu Ngạn vừa đến, đã bị một học muội khác gọi lớn, “Học trưởng, lại đây giúp một chút.”

Chu Ngạn sau khi nghe xong, cởϊ áσ khoác, đưa cho Mạnh Thiển Thiển.

Mạnh Thiển Thiển đột nhiên không kịp phòng ngừa tiếp nhận, Chu Ngạn nhìn cô nói: “Giúp anh đem tới phòng cho mè.”

Mạnh Thiển Thiển gật đầu: “Tốt.”

Theo sau, cô đi hướng miêu phòng, hôm nay sinh viên tới rất nhiều, đều là tới hỗ trợ, ra ra vào vào. Cô ôm áo khoác vừa đi vào, liền nhìn thấy Ứng Hạo.



Anh mặc áo màu đen phía trên cùng quần dài màu đen, tay cầm cổ tiểu bạch, vẻ mặt không kiên nhẫn mà quơ quơ thân mình tiểu bạch. Nghe thấy động tĩnh, anh nhìn lại đây.

Mạnh Thiển Thiển trầm xuống, cùng anh đối mắt.

Cô chần chờ chút, nói: “Chào học trưởng.”

“Ừ.” Anh tiếng nói rất thấp, thu hồi tầm mắt, tiểu bạch đối với anh giương nanh múa vuốt, anh thấp thấp cười, “Được, tới đây.”

Tiểu bạch kêu một tiếng, thấy được Mạnh Thiển Thiển, thân mình giãy giụa hướng Mạnh Thiển Thiển meo meo vài thanh, kia dáng vẻ phảng phất như nhìn thấy chúa cứu thế.

Ứng Hạo nhướng mày.

Anh khom lưng, đem tiểu bạch thả trên mặt đất.

Tiểu bạch lập tức nhanh chân liền hướng Mạnh Thiển Thiển nơi này chạy. Mạnh Thiển Thiển vừa mới cất kỹ áo khoác Chu Ngạn, khom lưng liền đem tiểu bạch bế lên, “Làm gì hả? Có nhớ chị không ~”

Tiểu bạch ở trong lòng ngực Mạnh Thiển Thiển meo meo mà kêu.

Mạnh Thiển Thiển nhìn một bên l*иg mèo, mặt trên dán tên tiểu bạch, cô đi qua, mở ra l*иg cho mèo, hỏi: “Học trưởng, đây là của tiểu bạch sao?”

Ứng Hạo dựa vào ghế dựa bên cạnh, sau khi nghe xong, nói: “Phải.”

Hai người ngữ khí đều thực bình thường, như là ở trong lòng cố gắng biểu hiện ra ngoài giống nhau. Mạnh Thiển Thiển nghe được đáp án khẳng định, đem tiểu bạch bỏ vào l*иg, đóng cửa. Ứng Hạo thấy thế, đi lên trước, duỗi tay lấy đi cái l*иg, tay anh chỉ có cái dấu cắn rất nhỏ hình trăng non.

Là lúc trước cô tới kỳ sinh lý đau không nhịn được cắn. Mạnh Thiển Thiển chỉ liếc mắt một cái, liền dịch khai tầm mắt, đi tìm tiểu quất.

Ứng Hạo mang theo l*иg xoay người đi ra ngoài.