Chương 13

Tống Vĩ được Nguyễn Tinh Ngộ đỡ lấy cánh tay dìu lên lầu.

Tòa nhà dân cư cũ nát, ánh sáng ở hàng hiên đều thật ảm đạm, Nguyễn Tinh Ngộ đỡ hắn nhưng cậu vẫn có thể đi rất nhanh.

Đến bây giờ, Tống Vĩ vẫn không thích ứng được sự nhiệt tình cùng hoạt bát của Nguyễn Tinh Ngộ.

Nguyễn Tinh Ngộ tựa như một ngọn lửa có năng lượng bất tận không bao giờ cháy hết, hắn lại rất sợ Nguyễn Tinh Ngộ sẽ đột nhiên đứng lại, đè hắn lên tường rồi cưỡng hôn hắn.

Hắn cảm thấy Nguyễn Tinh Ngộ rất có thể làm ra loại hành động như vây.

Khác với Nguyễn Tễ có dung mạo thanh đạm như đóa hoa trắng thì Nguyễn Tinh Ngộ có mặt mày rất bắt mắt, dáng người càng bắt mắt. Cậu không cần làm gì chỉ cần đứng một chỗ cũng đủ mỹ diễm khiến người khác không thể dời mắt. Nếu cậu chủ động, Tống Vĩ khẳng định không có khả năng chống lại sự dụ hoặc chí mạng của cậu.

Nhưng mà... cậu cũng không có làm như vậy.

Kỳ thật Nguyễn Tinh Ngộ không có phóng đãng như vẻ ngoài của cậu.

Tống Vĩ có đôi khi thật sự hy vọng Nguyễn Tinh Ngộ có thể phóng đãng một chút, như vậy thì lương tâm của hắn có lẽ sẽ không bất an như bây giờ.

Nguyễn Tinh Ngộ đương nhiên có thể đoán được suy nghĩ của Tống Vĩ.

Cậu vô cùng cảm ơn đây là thế giới Tấn Giang, cấm tác giả “miêu tả” từ cổ trở xuống!

Cậu buông Tống Vĩ ra, xoa bóp các ngón tay đã tê rần của cậu.

Nguyễn gia sống ở lầu 4, vừa mới đến trước cửa nhà bọn họ liền nghe được loáng thoáng tiếng đàn.

Ai nha, lại đến thời gian dành cho gian tình.

Nguyễn Tinh Ngộ mở cửa, Nguyễn gia cũng không lớn, vừa mở cửa liền nhìn thấy Nguyễn Tễ đang ngồi đánh đàn trong một góc ở phòng khách.

Đây quả là một đóa hoa trắng nhỏ nha, thanh thuần nhu nhược như giọt sương sau cơn mưa.

Hai anh em họ là đối tượng để so sánh điển hình nhất, một người nhiệt tình như lửa, từ nhỏ đã là nhóc con lanh lợi; một người khác là thanh thuần điềm đạm, từ nhỏ ngoan ngoãn vừa thấy đã thương.

Chỉ tiếc hắn đàn dương cầm thật sự quá dỡ, còn không bằng kỹ năng đánh đàn năm cậu mười tuổi.

Đương nhiên vì phụ trợ cho vai chính, hiện tại cậu chính là cái bình hoa phế vật, đàn dương cầm hay thứ khác cậu đều sẽ không làm.

Mẹ kế Bạch Linh trước tiên nhìn thấy bọn họ, nhiệt tình mà nói: “Tiểu Tống tới rồi.”

Mỗi lần mẹ kế nhìn thấy Tống Vĩ thì đôi mắt đều sẽ tỏa ánh sáng.

Nguyễn Tễ đang ở đánh đàn nghe vậy lập tức nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt hắn và ánh mắt của Tống Vĩ như giao hòa ở trong không khí, hắn hơi nhấp môi, hô lên: “Anh Tống.”

Tống Vĩ gật đầu, Nguyễn Tễ khẽ cúi đầu, ngồi ngay ngắn tại chỗ tiếp tục đánh đàn, tiếng đàn lại liên tục đánh sai vài nốt.

Nguyễn Tinh Ngộ liếc nhìn Tống Vĩ một cái, Tống Vĩ mím chặt môi mỏng, ánh mắt luôn nhìn về phía Nguyễn Tễ.

Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố? (Khúc nhạc lỡ sai nốt/ Chu Lang ngoảnh lại nhìn).

Cậu cố gắng khắc chế bản thân trợn trắng mắt xem thường.

Quả nhiên, ánh mắt của Tống Vĩ không thể rời khỏi bóng lưng đơn bạc của Nguyễn Tễ.