Chương 20

Nguyễn Tinh Ngộ cầm một tấm thẻ nhỏ viết tiếng Pháp, vừa đi đến công ty Tống Vĩ đang công tác vừa học thuộc từ vựng tiếng Pháp.

Có việc gì có thể vui sướиɠ bằng cảm giác nổ lực phấn đấu vì tương lai và sinh hoạt tốt đẹp chứ?

Nếu có mà nói, việc kia khẳng định là… uống cạn một ly trà sữa.

Địa điểm công tác của Tống Vĩ nằm ở trung tâm thành phố, bên cạnh có một con phố tư nhân nhỏ, không phải bán cà phê thì chính là bán trà sữa.

Cảm giác tự do mua trà sữa thật sự quá tuyệt vời, sữa tươi và trân châu đều phải thêm vào!

Bên ngoài trời mưa, trên mặt đường phản xạ ánh sáng loang lổ. Mưa tháng 9 là thời điểm khiến người ta run bần bật. Nguyễn Tinh Ngộ mặc áo tay dài có màu đỏ cam, cậu bước ra khỏi tiệm trà sữa bỗng nhiên thoáng nhìn qua một người đàn ông đang đứng ở quán cà phê cách vách.

Làn da màu trắng lạnh, vóc người rất cao mặc áo khoác dài màu đen, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài hai viên cúc áo đầu tiên, trông vừa tự phụ vừa khoan khoái. Cậu còn không thấy rõ mặt hắn liền cảm nhận được hắn có một loại khí chất long trọng lạnh băng và quý khí, chống một cây dù màu đen đang đứng gọi điện thoại: “Không được, trẻ con không được uống cà phê.”

Nếu không phải nghe âm thanh tiêu chí trầm thấp đó thì đoán chừng Nguyễn Tinh Ngộ cũng sẽ không nhận ra người đàn ông trước mắt này...

Là ai ta!

Cậu quên mất tên của người có khuôn mặt lạnh như khối băng rồi!

Thời điểm hắn đeo mắt kính thoạt nhìn càng thêm lãnh đạm, mặc áo khoác dài càng có cảm giác cấm dục khắc chế. Bởi vì cái mũi quá ưu việt, nhìn xem góc nghiêng quả thực là vô địch.

Hazz, tại sao cậu lại không có cái mũi cao như vậy chứ.

Mặt khối băng mới vừa cúp điện thoại thì đã bị người khác chặn lại, có người muốn thổ lộ.

Nam chính không có được người yêu thầm thì không phải nam chính xuất sắc. Nhưng điều khiến cậu ngoài ý muốn đó là người tỏ tình với mặt khối băng thế mà là một chàng trai!

Đối phương nhiệt tình mà nói một đống lớn, đôi mắt đều sắp trở thành hình trái tim. Kết quả mặt khối băng lạnh đạm hỏi một câu: “Xin cho hỏi, cậu là ai?”

Đối phương sửng sốt: “Tôi là người phục vụ ở An Lan phòng ăn, hôm trước có khách hàng khi dễ tôi, ngài còn giúp tôi giải vây, ngài đã quên sao? Tôi làm việc ở nơi đó, tôi tên Tô Gia, gần đây đều là tôi riêng vì ngài phục vụ!”

Sắc mặt của hắn ửng đỏ: “Tôi rất thích ngài, có thể thêm WeChat trước được không?”

“Không cần, cảm ơn.” Hắn đến cả lý do cự tuyệt cũng không nói, cầm cà phê bước ra khỏi đó, lạnh nhạt còn xa cách, chỉ chừa lại người qua đường si tình đứng ở trước cửa quán cà phê như sắp khóc ra tới.

Đừng khóc mà bảo bối, các nam chính đều là cái dáng vẻ này. Bọn họ đều là cẩu tiêu chuẩn kép, nhu tình và trí nhớ chỉ dành cho bà xã của họ thôi.

Nguyễn Tinh Ngộ mới vừa nói bậy xong liền thấy mặt khối băng bỗng nhiên dừng bước, sau đó nhìn về phía cậu.

Đèn nhỏ trước cửa tiệm trà sữa chiếu lêи đỉиɦ đầu của cậu tạo thành một đoàn sáng mềm mại màu hồng.

Nguyễn Tinh Ngộ nhanh chóng nhẹ nhàng nghiêng đầu đi chỗ khác, trốn qua một bên.

Người yêu thầm thường xuyên phục vụ hắn mà hắn còn không nhớ rõ vậy cậu là vai phụ nhỏ chỉ gặp mặt một lần thì hắn đại khái cũng sẽ không nhớ rõ đi! Cậu vẫn là không cần tự tìm không thú vị.

Ai ngờ cậu nghiêng sườn mặt không đến ba giây, vừa quay đầu lại thì mặt khối băng thế mà đã sắp đi tới trước mặt cậu!