Chương 8

Bạc Duật Kinh đứng trên ban công gọi điện thoại, vừa đẩy cửa bước vào phòng, Nguyễn Tinh Ngộ liền nhìn thấy khuôn mặt như khối băng của hắn, đúng chất trai đẹp cấm dục cao lãnh.

Cậu chỉ có thể nói, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Đại ca!

Ánh mắt của đối phương nhìn lên mặt cậu một hồi, sau đó mới bỏ điện thoại di động vào túi quần.

Một người đeo mắt kính tên Trương Vĩ hô lên: “Duật Kinh, mau mau lại đây ngược tôi!”

Một phú nhị đại tóc xoăn ngồi bên cạnh cười: “Cmn, mày đúng là cái đồ thích bị ngược.”

Bạc Duật Kinh ngồi xuống, tiếp tục cùng hắn chơi cờ.

Nguyễn Tinh Ngộ bỗng nhiên liếc đến đôi tay cực dễ nhìn của người đàn ông cao lãnh này. Thon dài, cốt cảm, ngón tay cũng dài, khớp xương thô to, móng tay được cắt rất ngắn. Mỗi khi hắn duỗi tay chơi cờ, Nguyễn Tinh Ngộ đều nhìn thấy trên cổ tay phải của hắn có một hình xăm bị cổ tay áo màu trắng che mất một nửa.

Có thể do tương phản quá lớn, khiến cậu không khỏi sửng sốt một chút.

Bạc Duật Kinh phát hiện tầm mắt của cậu, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Một đôi mắt cực kỳ tĩnh lặng.

Rất tuấn tú, đáng tiếc mặt như khối băng.

Trương Vĩ cũng nhìn qua, cười hỏi: “Cậu cũng muốn chơi cờ à?”

Nguyễn Tinh Ngộ cười lắc đầu.

Cậu là nhân vật có nhân thiết là bình hoa không não nha.

Nguyễn Tinh Ngộ chỉ ngồi bên cạnh xem bọn họ chơi một ván cờ, ngẫu nhiên nói chuyện vài câu với Trương Vĩ, càng nói càng thêm hiểu biết về “tập hợp nam chính”.

Hóa ra bọn họ đã từng học chung một trường cấp 2.

Học chung một trường nội trú có tiếng rất nghiêm cẩn - trường học quý tộc.

Chẳng trách, họ đều hiểu tận gốc rễ của nhau.

Thịnh Tuấn ngồi đối diện cậu, trong tay cầm ly rượu, tầm mắt luôn nhìn lên người Nguyễn Tinh Ngộ.

Nguyễn Tinh Ngộ dựa lưng vào sô pha, áo sơmi thúc eo bởi vì nhảy nhót nên đã tuột ra ngoài lưng quần. Cậu mới vừa nhảy xong, làn da trắng nõn bị ánh đèn muôn màu chiếu lên trông càng đẹp mắt.

Cậu thật sự rất trắng, bởi vậy một dấu hôn trên cổ càng thêm dễ dàng bị nhìn thấy.

Về sau hắn mới biết được đó là một vết bớt chứ không phải dấu hôn.

Chỉ là do vết bớt kia hơi sậm màu thế cho nên vào lần đầu tiên khi mọi người gặp cậu đều tưởng đó là dấu hôn của Tống Vĩ in lên người cậu.

Một thanh niên mỗi ngày cứ có một “dấu hôn” trên cổ thì chẳng khác nào trên tay luôn đeo nhẫn cưới, đại biểu cho một loại cấm kỵ khó nói thành lời.

Lần đầu tiên Nguyễn Tinh Ngộ xuất hiện ở trước mặt bọn họ, liền mang theo cảm giác ái muội gợi cảm.

Có một người tên Lưu Tư Phàm ngồi cạnh nói chuyện cùng cậu, cũng không biết đối phương nói gì đó, Nguyễn Tinh Ngộ hơi nhướng mày một chút, biểu tình càng thêm linh động.

Có lẽ là phát hiện tầm mắt của hắn, Nguyễn Tinh Ngộ bỗng nhiên nhìn qua.

Thịnh Tuấn hỏi: “Cậu và Tiểu Tống đã quen nhau như thế nào?”