Chương 29: Bẽ mặt

Một trăm ngày sau khi bị thương, Nguyên Vũ hôn mê sau một tai nạn xe hơi và ở trong bệnh viện suốt hai tháng, Nguyên Vũ không thể chịu nổi nữa, đợi tới ngày được tháo bột cô sẽ làm thủ tục xuất viện.

"Tiểu Vũ, em thật sự không muốn ở lại thêm một thời gian nữa sao? Gãy xương cũng không phải chuyện nhỏ, chuyện công ty đã có anh cùng bác trai để ý tới, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

Khi Phương Tình đang giúp thu dọn hành lý của Nguyên Vũ ở bên cạnh, cô ấy nghe thấy Trương Sinh nói như vậy, không nhịn được mà bĩu môi.

Cuối cùng giờ phút này Nguyên Vũ đã có thể cởi bỏ bộ quần áo bệnh nhân mộc mạc ra, lúc này đang ngồi trên xe lăn, với chiếc máy tính xách tay của hãng Apple quen thuộc đặt trên đùi. Lúc trước Phương Tình đã từng liếc nhìn qua, trong màn hình là đường cong màu xanh lá cùng những con số với nhiều màu sắc khác nhau mà cô xem không hiểu, đường cong không ngừng lên xuống, khiến Phương Tình liên tưởng tới đồ thị điện tâm đồ.

Trương Sinh nói xong những lời này, cũng không nhận được câu trả lời của Nguyên Vũ, anh ta không cam lòng nghiến răng, lại hỏi một câu.

"Tiểu Vũ, em cảm thấy như thế nào?"

Nguyên Vũ vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính chậm rãi ngẩng đầu lên, "Hả? Vừa rồi anh cùng tôi nói chuyện gì à?"

Phương Tình: Phụt.

Quá tàn nhẫn, một chiêu này tuy sát thương không lớn, nhưng cực nhục nhã. Cô rất muốn nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Trương Sinh tức giận tới mức vặn vẹo, nhưng không thể công kích, chỉ có thể nhịn tới nội thương.

"Phương Tình, chuẩn bị xong chưa?"

"Xong rồi."

Nguyên Vũ gật đầu, đóng laptop lại, "Vậy chúng ta đi thôi."

Tiếp tân phụ trách lấy xe đã đỗ ở tầng dưới của khoa điều trị nội trú, đó là một chiếc Rolls Royce sang trọng và bá đạo. Phương Tình đẩy xe lăn ra khỏi thang máy, nhìn các phóng viên truyền thông chặn trước lối vào của bệnh viện, ánh đèn nhấp nháy, đột nhiên cô hiểu được tại sao Nguyên Vũ luôn tỏ ra bình tĩnh và xa cách trước ống kính.

Đằng sau những ống kính đen tối ấy là những cặp mắt tò mò, kèm theo đó là những lời công kích.

"Nguyên tiểu thư, có tin đồn cô đang có tình cảm với bạn bè, có thật không?"

"Nguyên tiểu thư, nghe nói cô bị tai nạn xe do bị hãm hại, cô có ý kiến gì cho việc này không?"

"Nguyên tiểu thư, Nguyên tiểu thư!"

Vệ sĩ vạm vỡ mặc âu phục màu đen đoạt lấy xe lăn từ trong tay Phương Tình, bế Nguyên Vũ như bế công chúa, đưa người vào bên trong xe. Phương Tình cũng đi theo phía sau lên xe, một tuần trước cô cũng đã viết đơn xin nghỉ việc. Hiện giờ cô đã không còn là một cô y tá nhỏ phải chịu đựng khổ sở và mệt mỏi trong bệnh viện nữa, mà là một y tá kiêm chuyên gia dinh dưỡng toàn thời gian của đại tiểu thư.

Cửa đóng lại, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng bị cách ly ở bên ngoài. Nguyên Vũ thở phào nhẹ nhõm, tháo kính râm xuống, tùy ý đặt lên bàn trà.

Cô liếc nhìn Phương Tình, cô y tá nhỏ hiểu ý của cô, liền lấy máy tính của Nguyên Vũ từ trong túi xách ra. Trương Sinh mấp máy môi, muốn nói gì, Nguyên Vũ đã lên tiếng trước.

"Hạng mục của Thụy An anh không cần phải tham gia nữa, sau này sẽ do tôi hoàn toàn phụ trách."

Sắc mặt Trương Sinh tái nhợt, lập tức phản bác lại nói: “Nhưng bác trai đã giao nó cho anh, trong khoảng thời gian anh cũng đã tính toán xong. Tiểu Vũ em mới ra viện, đối với tình hình hiện tại cũng chưa thể nắm rõ, đợi một khoảng thời gian nữa tiếp nhận thì thế nào?”

"Không việc gì." Nguyên Vũ bình tĩnh nói: "Lệnh điều động nhân sự hẳn là sẽ sớm gửi tới hòm thư của anh, trong khoảng thời gian tôi bị bệnh anh đã phải vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi."

Cô ấy mạnh mẽ và độc đoán như một nữ hoàng, không cho phép thần dân của mình phản kháng hay bất đồng quan điểm dù là nhỏ nhất. Phương Tình nhìn chằm chằm vào Nguyên Vũ với đôi mắt lấp lánh như sao. Trong xã hội gia trưởng do đàn ông nắm quyền này, là phái yếu, họ có thể làm ngược lại, dùng đàn ông như công cụ, tùy ý sử dụng và vứt bỏ họ.

Thực sự, rất đẹp.

Tuy nhiên, Phương Tình cũng có một số điều không hiểu, cho nên khi bước xuống xe, sau khi vào trong phòng Nguyên Vũ, cô còn chưa kịp quản sát, đã đem toàn bộ nghi ngờ trong lòng hỏi ra.

"Tại sao chị không trực tiếp vạch trần anh ta?"

Rõ ràng cô đã biết chuyện Trương Sinh gian lận, cùng Tang Dĩnh mắt qua mày lại, tại sao còn tiếp tục diễn vở kịch này, để cho anh ta tiếp tục với cái mác vị hôn phu của mình.

"Đương nhiên là bởi vì cảm thấy thú vị."

Nguyên Vũ đang cầm một tách trà bằng sứ khảm viền vàng, khi được về nhà, hiển nhiên tâm trạng của cô cũng rất tốt, còn nhìn Phương Tình khẽ nở nụ cười.

“Thú vị?"

"Ừm, một bên lo lắng không biết có phải mình đã để lộ bí mật hay không, một bên vẫn phải tỏ ra nhẫn nại, sợ hãi cùng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vị lợi ích toàn cục, nhưng vẫn phải tìm mọi cách lấy lòng người phụ nữ mà mình chướng mắt."

"Tâm lý vặn vẹo như vậy, em không biết là rất thú vị sao?"

Phương Tình nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Nguyên Vũ, nhất thời rùng mình, tuy rằng cô đã sớm biết đại tiểu thư nhà mình không phải là người ôn hòa thiện lương, mà là lòng dạ quá đen tối.

"Em có sợ không?"

Phương Tình vội vàng lắc đầu, "Không có, không có."

“A ~” Nguyên Vũ cười khẽ, đặt chén trà trong tay xuống, giống như một con mèo lười tao nhã, duỗi tay eo dựa vào ghế sô pha.

"Phương pháp này không chỉ tra tấn Trương Sinh, mà còn có thể trả thù Tang Dĩnh."

Dù sao, cũng không có một người phụ nữ nào có thể chịu đựng được người mình thích cùng với một người phụ nữ khác, đặc biệt là người phụ nữ này là "người bạn” mà mình không thể so sánh được kết hôn cùng với người ta.

Những cuộc cãi vã, ngờ vực và ngột ngạt cuối cùng sẽ dẫn đến sự đổ vỡ tình cảm giữa hai người.

Có nghĩ rằng hai người họ là tình yêu đích thực? Không có gì có thể chia cắt bạn?

Ngại quá.

Cô muốn để cho hai người bọn họ biết, mối quan hệ của bọn họ được hình thành dựa trên lời nói dùng cùng phản bội, mối quan hệ đó nhỏ bé, mong manh như thế nào, chỉ cần một đả kích nhỏ đã không thể chịu nổi.

Nếu như Trương Sinh có chút đầu óc, ý thức được khả năng bại lộ của mình, chủ động tìm ba cô đề nghị rút lại hôn ước, chẳng những giữ được thể diện cho mình mà còn có thể bảo toàn được mối quan hệ của anh ta với Tang Dĩnh.

Nhưng nếu anh ta hoàn toàn không có não, bên trong nào đều là nước thì sao? Như vậy anh ta không chỉ mất đi chỗ dựa vững chắc là Nguyên gia, mà ngay cả Tang Dĩnh si mê cũng sẽ chọn rời bỏ anh ta sau khi nhận ra bản chất thật sự của anh ta, bản thân anh ta sẽ rơi vào kết cục mất đi tất cả.

Y tá nhỏ nghe đại tiểu thư giải thích xong, hai mắt dại ra, sau khi bị dọa sợ lại lộ ra vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Cô không có ác ý hay ý đồ xấu, trong sáng và ngây thơ, chưa bao giờ nghĩ tới lại có thể trả thù tên tra nam kia như vậy.

So với đối đầu trực tiếp được mô tả trong tiểu thuyết, hoặc đối đầu trực tuyến trong thực tế, phương pháp này đơn giản là gϊếŧ chết lòng người.

Hơn nữa lại không làm cho tay mình bị bẩn.

Nguyên Vũ nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của Phương Tình, cau mày, bất kể là công việc hay chuyện tình cảm, cách xử lý của cô luôn "tàn nhẫn" như vậy, không có chút tình cảm nào.

Tự cô cũng cảm thấy phương pháp này không có gì không ổn, nhưng Phương Tình... Có khi nào sẽ nghĩ rằng cô ấy rất tàn nhẫn hay không? Nó không phù hợp với hình ảnh sang trọng và quý phái của cô ấy chút nào.

Nó giống như lũ rắn rết nhân lúc người ta sơ ý mà tấn công.

“Sao lại không nói chuyện.” Nguyên Vũ khẽ gõ một cái vào đầu cô, như nghĩ tới điều gì, cười cười khẽ gõ một cái.

"Này, có ai ở nhà không?"