Chương 4

Nhậm Bình Sinh vận dụng thần thức chậm rãi thăm dò linh khí, linh khí nhanh chóng bao bọc lấy nàng hệt như nước ấm.

Cảm giác này thoải mái đến mức Nhậm Bình Sinh cảm thấy vết thương của mình cũng không đau đến thế.

Ánh mắt Nhậm Bình Sinh biến ảo một lúc, nàng tập trung linh lực trong lòng bàn tay, cố gắng tạo ra một cái Minh Hỏa Quyết đơn giản nhất.

Ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và giọng nói của một nam nhân đang đến gần.

"Không, sư tỷ, ta tuyệt đối đồng ý chuyện này." Vân Nhai Tử cao giọng, nhấn mạnh: "Sư tỷ, vị trí đệ tử cuối cùng của tỷ không thể để một phế nhân chiếm lấy được.”

Nhậm Bình Sinh nhìn lại tình huống của mình rồi lập tức tự giác nhận ra, cái kẻ ‘phế nhân’ trong lời của nam nhân kia chính là đang nói mình.

Vân Vi lười biếng nói: "Sư đệ, đệ không đồng ý là chuyện của đệ, ta thù đồ đệ là chuyện của ta. Chúng ta cứ coi như nước sông không phạm nước giếng, vậy không phải tốt hơn à?”

Giọng điệu của Vân Vi quá mức tùy hứng, đủ để bày tỏ ra rõ ý “Ta mặc kệ đệ có đồng ý hay không.”

Nhậm Bình Sinh ở cách một cánh cửa cũng cảm nhận được nam nhân kia đang giận sôi máu.

Vân Nhai Tử nhắc mãi: “Sư tỷ, tuy tỷ thề nhưng đã xong đâu, cho nên không tính!”

“Ta chẳng thể nào hiểu được. Chỉ vì một lời thề buồn cười đó mà sư tỷ muốn nhận cái người bị hủy hết Tử Phủ kia làm đồ đệ ư?”

“Có lẽ bây giờ, ngay cả Minh Hỏa Quyết đơn giản nhất nàng ta cũng không làm được.”

Vân Nhai Tử dứt lời, hắn vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy một tiếng “Xì”.

Một ngọn lửa nhỏ bật lên trong lòng bàn tay Nhậm Bình Sinh, nó run rẩy chiếu sáng cả căn phòng tối om.

Bốn mắt nhìn nhau, trong phòng im lặng đến đáng sợ.

Một lúc sau, Vân Vi bật cười, nàng ta liếc nhìn Vân Nhai Tử trêu chọc: “Ngay cả Minh Hỏa Quyết đơn giản nhất cũng không làm được?”

Đôi mắt Vân Nhai Tử từ từ di chuyển từ ngọn lửa trong lòng bàn tay Nhậm Bình Sinh cho đến dừng lại nhìn nàng một lúc.

Nhậm Bình Sinh xác định, nàng thấy được từ trong đôi mắt đen đó sự xấu hổ mà đối phương đang cố gắng che giấu.

Vân Nhai Tử hắng giọng, hắn nhìn chằm chằm Nhậm Bình Sinh nói: “Tử Phủ đã bị phá hủy, cho dù linh mạch của ngươi có còn nguyên vẹn hay không thì ngươi vẫn sẽ không thể nào tiếp tục tu luyện.”

Lời này của Vân Nhai Tử là thật.

Sau Trúc Cơ mới được coi là chính thức bước vào cánh cửa tu hành. Mà sau Trúc Cơ, nếu không có Tử Phủ thì không thể nào lên được Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh.

Tử Phủ bị phá hủy, linh khí đất trời khi hấp thu sẽ không có chỗ chứa mà chỉ có thể chạy theo linh mạch một vòng rồi tiêu tán giữa đất trời.

Cho nên rất nhiều người cảm thấy, Tử Phủ bị hủy không khác gì đoạn tuyệt tiên đồ.

Nhưng đối với Nhậm Bình Sinh thì khác.

Nàng cảm thấy ít ra còn chạy được một vòng Chu Thiên.

Mà một vòng Chu Thiên thì đủ để nàng làm được rất nhiều chuyện.

Còn nữa, cái thế giới kỳ quái này khác hẳn với Đại Hoang.

Với linh lực dồi dào như vậy, nàng nhất định có thể tu luyện nhanh hơn trước gấp mười lần trong lúc vô thức

Vân Nhai Tử đương nhiên không biết Nhậm Bình Sinh đang nghĩ gì. Hắn bổ sung thêm: "Với thương thế ở linh mạch của ngươi, cho dù ngươi có thể sử dụng linh lực trong thời gian ngắn để tạo ra Minh Hỏa Quyết thì cường độ cũng chỉ giới hạn được ở mức này.”

“Ta nói thẳng cho ngươi biết, vết thương này quá nghiêm trọng, cho dù ngươi có là lão tổ Minh Chúc chuyển thể thì khả năng quay lại tiên đồ cũng rất mong manh. Thế nên, tốt nhất là ngươi nên sớm buông —”

Vân Nhai Tử chưa kịp nói xong, ngọn lửa trong lòng bàn tay Nhậm Bình Sinh đã run lên rồi lại “Xì” một tiếng. Sau đó, nó biến từ một ngọn lửa nhỏ thành một ngọn lửa sáng rực.

Thậm chí nó còn phát ra tiếng “Đùng” trong không khí.

Hệt như đang tát vào mặt Vân Nhai Tử.

Vân Nhai Tử: "..."

Hắn hít một hơi thật sâu, còn chưa kịp nói chuyện, ngọn lửa trong lòng bàn tay Nhậm Bình Sinh đột nhiên vụt tắt.

Như là nó bị cắt đứt linh khí nên mới dập tắt mà không báo trước.

Linh khí vừa rồi được Nhậm Bình Sinh hấp thu vào cơ thể lúc này mới dần dần dò ra theo vết thương ở linh mạch rồi tiêu tán trong đất trời.

Vân Nhai Tử tỏ vẻ ‘Này mới đúng chứ’.

Vân Nhai Tử lắc đầu, trên mặt đầu vẻ tiếc hận: “Với thiên phú của ngươi, nếu như Tử Phủ không bị phá hủy thì đã tiên đồ vô lượng rồi, đáng tiếc……”

Nhậm Bình Sinh tuy không để ý tới Vân Nhải Tử có tiếc hay nhưng nàng lại nhạy bén nắm bắt lấy câu “cho dù ngươi có là lão tổ Minh Chúc chuyển thể” của hắn.

Nàng do dự một chút hỏi: “Lão tổ…. Minh Chúc?”

Đây không phải là tôn hào của nàng hả?

Theo như nàng biết, toàn bộ cái Đại Hoang này, không có người thứ hai dùng hai chữ ‘Minh Chúc’ làm tôn hào.

Nhậm Bình Sinh tuy tu vi cao, nhưng xét theo tuổi tác ở Tu Chân Giới thì nàng khá trẻ.

Với cả nàng không thầy không môn, đâu ra cái trình độ được gọi là lão tổ chứ.

Nhậm Bình Sinh nhận ra có điều gì đó không ổn.

Giọng điệu của nàng có chút quái dị khiến cho Vân Nhai Tử nghe xong liền thầm thấy kỳ khi nàng không biết lão tổ Minh Chúc là ai, hắn nói:

“Ngươi không biết lão tổ Minh Chúc? Lẽ nào trước đây ngươi là phàm nhân à?”

Hắn vừa nói xong đã phủ định luôn cái mình vừa nói: “Không có khả năng, Tử Phủ của ngươi đã hoàn thành, tuy rằng linh mạch bị thương nghiêm trọng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hình dáng vốn có của nó, nên không thể nào có chuyện ngươi là phàm nhân chưa từng tu luyện.”

Nhậm Bình Sinh dựa vào những mảnh vỡ ký ức trong cơ thể để bắt đầu nói linh tinh: “Trước đây ta chỉ được mẫu thân hướng dẫn tu luyện, bà ấy chưa từng từng được nói gì về vị lão tổ Minh Chúc kia. Thế nên, cho ta hỏi, vị lão tổ Minh Chúc trâu bò lắm à?”

Vân Nhai Tử thay đổi vẻ mặt lúc trước, trở nên trịnh trọng, hắn nghiêm túc nói: “Trâu bò? Những công lao sự nghiệp mà lão tổ Minh Chúc để lại sao có thể khái quát được chỉ bằng hai chữ ‘ trâu bò’ được.”

“Công pháp nhập môn cơ bản nhất của Tu Chân Giới,《 Luyện Khí Đại Cương》là do lão tổ Minh Chúc viết. Bất kì tu sĩ nào cũng phải có một bản, bởi đây chính là khóa học bắt buộc trước khi bước vào tiên môn. Có thể nói, lão tổ Minh Chúc chính là thánh tiên sư của Tu chân giới.”

Vân Nhai Tử nói xong rồi chắp tay về phía bầu trời qua cửa sổ để thể hiện sự tôn kính đối với vị lão tổ Minh Chúc trên trời có linh kia.

Nhậm Bình Sinh: "..."

Tuy rằng đang khen mình nhưng nàng vẫn thấy là lạ ở đâu ấy.

"Không chỉ vậy, sau thảm họa diệt thế một ngàn năm trước, tất cả tu sĩ thời thượng cổ đều bị diệt khiến cho nền văn minh tu chân gần như là đoạn tuyệt.”

“Mãi đến tận 300 năm trước, khi một tòa động phủ thời thượng phủ hiện thế, người ta đã khai quật được rất nhiều bút ký của lão tổ Minh Chúc. Ngài đọc rộng hiểu nhiều, kiến thức tinh thông, tu vi sâu rộng thật khiến người ta kinh ngạc.”

Nhậm Bình Sinh dừng lại, nàng ngẩn ngơ một lúc lâu mà chẳng nói gì.

Một ngàn năm trước, thảm họa diệt thế.

Hóa ra là…. Nàng đã đến một ngàn năm sau.