Chương 10: Cá mặn

Theo cốt truyện, Nam Thanh Yến vừa vào đại học là gặp Tạ Mộc Hân ngay.

Cậu còn thường xuyên chạy đến Đại học Bắc Kinh nhìn Tạ Mộc Hân.

Đó là một học bá cao hơn cậu, ưu tú hơn cậu, bộ dáng lịch thiệp, mười dặm gió xuân cũng không so được với khuôn mặt tươi cười của cậu ta. Cậu ta và Nam Thanh Yến còn là bạn cùng phòng thân thiết, gặp nhau sớm tối. Cậu ta đứng cạnh Nam Thanh Yến, quả thực là Kinh đại song bích.

Mới chỉ nhìn một lần, cậu đã thấy chán nản.

Cậu thực sự đã lâu không hồi tưởng lại đoạn tình cảm rất ngắn ngủi này. Cậu hơi ngước mắt lên, thấy trên màn hình lớn xuất hiện lời cảm ơn, nhạc cuối phim rất cảm động, mấy người Văn Vũ vẫn chìm đắm trong cảm xúc của đoạn kết phim.

"Chẳng trách doanh thu phòng vé cao thế, thật cmn nhiệt huyết." Hoàng Dược nói: "Em quyết định rồi, từ hôm nay em sẽ là fanboy nhà Nam Thần! Các anh nghĩ em có thể tập luyện thành dáng người như anh ta không?" Cậu ta xắn tay áo, khoe cơ bắp của mình ra.

“Huấn luyện viên của anh nói, khung xương của anh ta là bẩm sinh, nếu chỉ dựa vào luyện tập sau này thì chắc chắn là không luyện ra được như thế đâu.”

“Đội trưởng có thể khiêu chiến một trận đấy, dáng người anh ấy có tỷ lệ kia đó. Luyện một thời gian nhất định là được.” Văn Vũ nói

Hạ Húc nằm trên sofa: “Đội trưởng của em vẫn thích yên lặng làm một con cá mặn hơn.”

Trời đã về khuya, bộ phim kết thúc, mấy người họ lục tục trở về phòng nghỉ ngơi. Hạ Húc nằm lại một lúc, nỗ lực sửa soạn tâm trạng.

Lâu rồi cậu không nghĩ đến số phận bia đỡ đạn của mình.

Bây giờ quay đầu nhìn lại, số mệnh con người là do trời định, cậu đúng thật là mệnh bia đỡ đạn mà.

Đẹp đến vậy mà cũng không hot nổi, không phải bia đỡ đạn thì là gì!

Đệt!

Thật sự khiến người ta tức hộc máu.

Cậu từ sofa đứng dậy, ngậm một điếu thuốc xuống lầu, ra ngoài chạy bộ.

Đã là rạng sáng, nơi họ ở cũng khá hẻo lánh, trên đường gần như không có một bóng người. Cậu hổn hển chạy một tiếng đồng hồ, khi trở về thì chân không nhấc tiếp được nữa.

Dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, để có trạng thái tốt trên thảm đỏ, mấy ngày nay cậu đều ăn kiêng.

Vừa đi cậu vừa nghĩ, Nam Thanh Yến giờ chắc đã hết chia rồi lại về với Tạ Mộc Hân được vài lần rồi nhỉ?

Hắn nói sau này không bao giờ yêu đương nữa, nghe qua như câu nói khi giận dỗi thường thấy trong tiểu thuyết thế thân vậy, sớm muộn gì cũng tự vả mặt trong quá trình khốn đốn theo đuổi vợ thôi.

Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ đó, đến tận lúc trời hửng sáng, cậu ngủ thϊếp đi, thế mà lại mơ thấy mối tình đầu. Trong mơ là mùa hè dài đằng đẵng, nửa người cậu sắp thò ra ngoài cửa sổ đến nơi, hai chân gác lên bờ vai rộng của Nam Thanh Yến. Tiếng ve kêu râm ran, khuôn mặt hắn vừa thanh nhã vừa ngây ngô.

Khi tỉnh dậy, Hạ Húc chui vào nhà tắm giặt quần áo, vừa giặt xong đã thấy Văn Vũ đi vào.

"Nam Thanh Yến không hổ là đỉnh lưu hiện nay, đội trưởng anh lên hot search rồi này... Đội trưởng, sáng sớm tinh mơ mà anh đã giặt quần áo rồi á."

Hạ Húc: "Cậu cũng phải tập thành thói quen giặt giũ hàng ngày đi, đừng có tích trữ lại thành một đống."

Văn Vũ cười nhạt, suy nghĩ bị cậu dắt đi: "Trời nóng rồi, em thật sự không tích lại một đống mới giặt nữa mà..."

Hạ Húc phơi quần áo, về phòng nhìn qua Weibo.