Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vì Sao Vai Chính Công Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 7: Xé nhau

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nam Thanh Yến vừa về đến nhà.

Căn nhà thuộc kiểu căn hộ một tầng cỡ lớn nhưng cực kỳ trống trải, theo phong cách tối giản, không gian u ám, ngoài đen và trắng thì không thấy một gam màu sáng nào khác. Hắn cởϊ áσ khoác, đai tay áo màu đen quấn quanh cánh tay, áo sơ mi trắng ôm sát cơ thể, càng làm nổi bật vòng eo thon và đôi chân dài, cà vạt đen nới lỏng một nửa. Hắn dựa người vào tường.

Trên chiếc tủ đặt tại huyền quan, mùi bạc hà mèo thoang thoảng, bao quanh hắn.

Một con mèo đột nhiên từ phòng ngủ chạy ra, nhào tới chân hắn, nịnh nọt cào vào quần hắn. Nam Thanh Yến cúi xuống, bế con mèo lên.



Một buổi tối không ăn gì, Hạ Húc đói chết đi được, vừa về đến nhà đã nấu ngay một tô mì gói.

Thấy bài đăng đó càng lúc càng hot, trong lòng cậu thật sự đã sợ run.

Cậu đặt tô mì xuống, chuyển sang tài khoản phụ, bình luận: "Đừng có kéo hai người này vào nhau nữa, Hạ Húc làm gì có cửa mà so với Nam thần chứ, một người trên trời một kẻ dưới đất!"

Kết quả là vừa đăng chưa đến ba giây, cậu nhận được mấy bình luận phản hồi.

"Fan giả mạo anti đúng không? Fan Nam lên cho em! Xé xác cậu ta ra!"

"Nhìn là biết thủy quân của Hạ Húc luôn đó, giờ học khôn rồi, bắt đầu tự hạ thấp để ké fame."

"Tui vừa xem xong còn cảm thán nói Hạ Húc bị so sánh thảm quá, bây giờ bỗng nhiên tỉnh táo hẳn ra!"

"Tôi sớm đã thấy đây là chiêu trò ngược rồi, các chị em không cần xé cậu ta, xé cậu ta là cho cậu độ hot!"

Hạ Húc: "..."

Hạ Húc đặt điện thoại xuống, tiếp tục ăn mì.

Vừa ăn hai miếng đã nghe điện thoại rung. Hạ Húc vừa hút mì vừa bật loa ngoài.

"Húc đệ!"

"Anh gọi thêm lần nữa thì Vi Thương sẽ xách đao tới gϊếŧ tôi thật đấy."

"Sao anh ta lại muốn gϊếŧ cậu chứ?"

"Anh đoán xem? Anh có thấy hôm nay diễn trò hơi quá rồi không?"

"Quá sao? Anh thấy rất có tác dụng mà, Vi Thương đến giờ cũng không làm phiền anh nữa." Liễu Phấn nói: "Cậu nói xem, sao lại có người lì lợm la liếʍ như thế nhỉ, anh diễn chưa đủ chân thật à, sao anh ta lại không tin anh yêu cậu chứ? Chúng ta nhìn cũng đâu có lệch sóng lắm đâu."

Hạ Húc uống ngụm nước: "Hôm nay tôi thực sự bị anh hại chết rồi."

Liễu Phấn cười: "Cậu không cảm thấy gỡ gạc được chút thể diện nào trước mặt Nam Thanh Yến sao? Anh đây vì giúp cậu lấy lại chút mặt mũi mới chạy đi nhờ vả anh họ đấy."

"Chẳng lẽ không phải vì muốn có cơ hội nói chuyện với anh họ nhiều hơn sao?"

Liễu Phấn cười ha hả hai tiếng: "Cậu quả nhiên là chị em tốt của anh, thật quá hiểu anh rồi. Nhưng anh cũng là một công đôi việc đấy chứ, cậu với Nam Thanh Yến sớm muộn gì cũng chạm mặt. Mà tình cũ gặp lại thì sợ nhất là điều gì? Sợ đối phương sống tốt hơn mình chứ gì nữa. Hơn nữa, Nam Thanh Yến đâu chỉ sống tốt hơn cậu thôi đâu? Đó là cách biệt trên trời dưới đất đấy được không? Hôm nay anh giúp cậu đánh hòa một ván, ít nhất thì để anh ta biết cậu sống không quá thảm, còn có anh, một tiểu thịt tươi kể cả nhan sắc lẫn thực lực đều tốt đang yêu cậu!"

"Ừ, tôi cảm ơn anh!"

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Nam Thanh Yến thật sự rất không tồi nha, nếu anh ta không phải bạn trai cũ của cậu, anh đã muốn đâm đầu vào rồi."

"Còn tôi thì xách đao đến tận cửa nhà anh rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »