Chương 7: Ăn Có Thể Ăn Bậy, Nhưng Không Được Nói Bậy.

An Hòa Bình bối rối ôm lấy Dương Huệ Hiền đang ngất xỉu, nhưng An Hòa Bình lại nhắc nhở anh ta véo bà tỉnh lại. Sao khi bị véo tỉnh, Dương Huệ Hiền tình cờ bắt gặp ánh mắt của An Nhiên, sau đó hỏi rằng có phải cô ăn cắp tiền từ nhà không?

An Nhiên không khách khí trợn tròn mắt “Bà ăn có thể ăn bậy, nhưng không được nói lung tung. Tủ trong nhà đều bị khóa, ta không thể nào mở!” Thời gian trước, lúc đi làm ngươi đã nói rõ ràng với mọi người là trong nhà không có tiền, cho dù kẻ trộm có lấy hết tiền thì ngươi mất chẳng bao nhiêu.

Dương Huệ Hiền: “…”

Có rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều được không!!!

Số tiền bà dành dụm bao nhiêu năm1

Của hồi môn của bà!

Biến mất, biến mất tất cả.

Thấy bộ dáng không thể đáp lại của Dương Huệ Hiền, An Nhiên tiếp tục bịa chuện: “Cho nên người ta đều không thể làm chuyện xấu. Bà xem, nếu làm chuyện xấu sẽ bị trừng phạt ngay lập tức. Trong tương lai bà không thể làm chuyện xấu, nếu không quả báo sẽ đến với những đứa con yêu dấu của bà.”

Dương Huệ Hiền nghe xong liền muốn xuông lên đánh An Nhiên một trận: “Câm miệng.”

Thấy thế, Dương Huệ Thục vội vàng kéo An Nhiên ra ngoài: “Tôi đưa An Nhiên về trước, ngươi có thể tự mình kiểm tra xem ngoài tiền ra còn thiếu thứ gì nữa không”

Dương Huệ Hiền liếc nhìn chiếc túi trong tay Dương Huệ Thục: “Để tôi kiểm tra xem con bé có lấy thứ gì không nên lấy không.”

Dương Huệ Thục đen mặt: “Ý ngươi là sao? Ta nhìn An Nhiên thu dọn đồ đạc của mình, ngoại trừ mấy bộ quần áo, bằng tốt nghiệp và sách giáo khoa cao trung…”

Dương Huệ Hiền không nghe, cô giật lấy nó từ tay Dương Huệ Thục và tự mình kiểm tra. Sau khi chắc chắn không có tiền giấu trong túi hành lý của An Nhiên, liền tiến đến lục soát cơ thể An Nhiên bất chấp sự ngăn cản của Dương Huệ Thục nhưng không tìm thấy gì cả. Lại muốn tiếp tục khám xét cơ thể Dương Huệ Thục.

Dương Huệ Thục bị Dương Huệ Hiền chọc giận: “Ngươi có phải là một con chó điên, muốn cắn tất cả mọi người thì mới chịu không?”.



Dương Huệ Hiền: “Đúng vậy, ta điên rồi. Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi biết ta đổi con gái liền sinh lòng căm phẫn, đến nhà và lấy hết tiền của ta đi không? Nói cho ta biết, có phải ngươi không, có phải ngươi lấy không?”

An Hòa Bình thấy Dương Huệ Hiền nắm lấy cánh tay vợ mình với vẻ mặt điên cuồng và lắc dữ dội, liền tiến lên rống nàng ta một tiếng, tiếng quát này đã thành công trấn an Dương Huệ Hiền.

Thấy vậy, An Hòa Bình bảo cô kiểm tra lại xem trong nhà ngoài tiền có mất gì không?

Dương Huệ Hiền theo bản năng làm theo lời của An Hòa Bình, sau đó giận dữ run lên: "Mền, ga trải giường và quần áo dày trong nhà đều không còn nữa, còn có một vài mảnh vải mới. Nhà bếp, xoong nồi trong nhà bếp đều không có, lương thực đều không có. Đáng gϊếŧ ngàn đao, đây chính mạng cả nhà ta. . . "

An Hòa Bình không ngờ ở nhà trừ tiền ra lại mất đi nhiều thứ như vậy: “Đừng có khóc lóc như vậy, ta hỏi ngươi, sáng nay trong nhà ngươi người cuối cùng ra ngoài là ai?”

Dương Huệ Hiền liếc nhìn chồng: "Ta và cha của nó ra ngoài cuối cùng. An Tranh và An Giác và những người khác đều đi chơi với bạn cùng lớp và buổi tối mới trở về. Ta không biết liệu An Nhiên có ở đó không?" sẽ quay lại nửa chừng?"

An Nhiên: "Ta đến bệnh viện xét nghiệm máu xong trở về, khi ta trở về thì nhà không có việc gì, sau đó bà Lưu và những người khác đến tìm ta hỏi về kết quả xét nghiệm máu, sau đó họ đưa ta đi tìm mẹ rồi vào xưởng cùng nhau, lúc ra về chỉ đóng cửa không khóa..."

Dương Huệ Hiền ngay lập tức hào hứng hỏi tại sao cô không khóa cửa?

An Nhiên: "Những thứ có giá trị trong nhà đều bị bà khóa trong tủ rồi. Còn cần khóa cửa hay không? Hơn nữa, trong nhà mở nhiều cửa như vậy, cửa trước còn khóa sao?" Theo ta thấy, gia đình của chúng ta, không, gia đình của ngươi đã sớm bị đạo tặc ghé qua."

Dương Huệ Hiền vẫn trách An Nhiên không khóa cửa.

An Hòa Bình lên tiếng thay An Nhiên: “An Nhiên nói đúng, trong nhà mở nhiều cửa như vậy, cửa trước cũng không thiếu khóa, chỉ sợ nhà cô bị kẻ trộm nhắm tới. Nhưng bọn trộm trộm nhiều đồ như vậy, nếu là người lạ nhất định sẽ có người nhìn thấy, đề nghị của ta là gọi cảnh sát, để cảnh sát điều tra, nếu không có người phát hiện ra kẻ lạ mặt, thì kẻ trộm rất có thể là người trong nhà. .."

An Hòa Bình chưa kịp nói xong, Dương Huệ Hiền đã giục An Hòa Quý gọi cảnh sát, đồng thời đi sang hàng xóm hỏi xem có thấy người lạ ra vào khu nhà mình không?

Sau khi nhận được câu trả lời phủ định, Dương Huệ Hiền ngay lập tức xác định rằng kẻ trộm là người trong nhà của chính mình, và ngay lập tức hai tay chống nạnh chửi rủa.

Dương Huệ Thục không muốn An Nhiên nghe những lời tục tĩu của Dương Huệ Hiền nên đã kéo An Nhiên về nhà trước.



Trên đường về nhà, Dương Huệ Thục thì thầm với An Nhiên tại sao Dương Huệ Hiền lại kích động như vậy.

An Nhiên giả vờ kinh ngạc: "Cho nên mới nói dối, nói không có tiền mua việc cho con!"

Dương Tuệ Thục gật đầu: “Không biết là ai đang để mắt đến nàng, nhưng trước đó con không đóng cửa lại, tốt nhất là nàng ta có thể lấy lại đồ đạc và tiền của mình, nếu tìm không được, ta sợ nàng trách con."

An Nhiên: "Cứ trách đi. Nếu mất thì đó là bà ta đáng bị báo ứng. Hơn nữa, những ngày này không có những thứ đó ở nhà sẽ an toàn hơn, nhưng mẹ, mẹ có những gì mẹ có, nếu bà ta không tìm thấy nó, bà sẽ cắn mẹ à? Con nghĩ chia sẻ một ít với bà ấy? Nếu không muốn bị bà ấy báo cáo mẹ? Khi bố nói rằng ông ấy sẽ báo cảnh sát, bà ấy đã đe dọa sẽ báo cáo.

Khi Dương Huệ Thục nghe thấy lời nhắc nhở của An Nhiên, cô ấy lập tức tỉnh ngộ, cô ấy không thể đảm bảo điều đó với người khác, nhưng Dương Huệ Hiền thực sự có thể làm được bất cứ điều gì khi nàng phát điên.

Trở về nhà, Dương Huệ Thục lấy ra những thỏi vàng và đồ trang sức mà cô đã giấu và hỏi An Nhiên phải làm gì?

Cô cảm thấy rằng những thứ này không an toàn để giữ ở nhà.

Nếu Dương Huệ Hiền đi báo cáo, Ủy ban Cách mạng sẽ đến tìm kiếm.

Khi đó nếu thực sự bị khám xét sẽ bị tịch thu, hoặc sẽ bị gán cho là cánh hữu, cô không muốn bị gán cho là cánh hữu.

An Nhiên nhìn vẻ mặt căng thẳng của Dương Huệ Thục hỏi: "Mẹ, mẹ có tin con không? Nếu mẹ tin con thì hãy đưa những thứ này cho con. Con sẽ tìm chỗ giấu chúng đi. Khi chính sách được cải thiện, nếu không bà và những người khác được phục hồi thì lấy những thứ này ra một lần nữa."

Dương Huệ Thục hỏi, "Con định dấu ở đâu?"

An Nhiên kiên định nói: "Đảm bảo là một nơi an toàn và bí mật."

Dương Tuệ Thục biết mình không nên dễ dàng tin tưởng An Nhiên như vậy, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của cô, trong lòng lại có một thanh âm khiến nàng tin tưởng. Giằng co một hồi, Dương Huệ Thục quyết định đánh một canh bạc: "Mẹ tin tưởng ở con, những thứ này ta giao cho con xử lý, mấy năm nay ta không có chiếu cố con, nếu con có thể bảo quản tốt những thứ này, đến ngày chúng có xuất hiện trở lại, ta sẽ bồi thường cho con một nửa!"

An Nhiên nghe vậy nói: "Sao phải đợi sau này mới đưa cho con? Nếu mẹ thật sự muốn đưa cho con, vậy hãy đồng ý bây giờ cái nào đưa cho con, bằng cách này con sẽ cẩn thận hơn trong việc che giấu mọi thứ.