Chương 1:Làm lại cuộc đời

Bệnh viện đầu tiên của Bắc Kinh, một khu biệt lập. Dư Thiên chết ở tuổi 60, tin anh qua đời khiến cả thủ đô bàng hoàng, một thế hệ doanh nhân giàu có đã qua đời vì bệnh và cả kỉ nguyên thuộc về ông đã kết.

"Đời tôi coi như xong... " Bóng ma của Dư Thiên từ từ bay lơ lửng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào đường thẳng băng giá của dụng cụ y tế.

"Bạn có hối tiếc điều gì không?"

Một giọng nói giống như từ hư không truyền tới.

Thương xót?

Tôi tận hưởng những ngày còn lại với tất cả sự vinh quang cùng giàu có, tôi còn tiếc nuối điều gì?

Những thăng trầm cuộc đời làm tôi thấy rõ hết sự lạnh lùng của thế, bắt đầu từ con số không và rồi trở thành ông trùm kinh doanh, được mọi người tôn trọng, nhưng :

Thương xót... rốt cuộc là gì!

Nó chỉ được giấu ở nơi sâu nhất trong trái tim.

Chỉ khi đào mở trái tim rỉ máu, chúng ta mới thấy được sự tiếc nuối và đau đớn khó quên.

"Tôi sống cuộc đời không biết xấu hổ, nhưng tôi có lỗi với mẹ con họ..."

Bốn mươi năm trước ,Dư Thiên đã tận mắt nhìn thấy thi thể của vợ con mình.

Sáng sớm hôm đó.

Sau khi đánh bài thâu đêm suốt sáng thua sạch, anh bị đám bạn kéo đi dưới tháp truyền hình chen vào đám đông xem chuyện vui.

Hai cái xác trên mặt đất, một lớn một nhỏ, là họ hàng thân thiết của hắn.

Và cầu nối của mọi thứ.

Chỉ vì nghiện cờ bạc mà đêm hôm trước anh ta đã đánh vợ bị thương và cướp đi số tiền cứu mạng duy nhất của con trai, khiến họ buộc phải tự tử bằng cách nhảy lầu tự tử...

Nghĩ đến đêm hôm trước, Đậu đậu, người sốt cao 40 độ, sợ hãi vì bạo lực mà co giật, sủi bọt mép.

Vợ anh, Lí Uyển Nhu, càng thu mình lại trong góc khuất dưới ánh đèn bơ mờ, khuôn mặt đầy sẹo và đôi mắt đầy tuyệt vọng.

Nhưng anh ta vẫn bất chấp sinh tử của người thân, cướp tiền đánh bạc, lương tâm đánh mất!

Và làm điều này chỉ để lấy lại thể diện trước những người bạn và nghe họ gọi là "Anh Thiên"

Đáng ghét !

Buồn!

Cảnh trong quá khứ hiện về trong tâm trí.

Trái tim của Dư Thiên một lần nữa bị lưỡi dao sắc bén đâm thủng.

Bài học từ bốn mươi năm trước quá tàn nhẫn.

Vợ anh đã dùng cái chết để đổi lấy sự thức tỉnh và trưởng thành của anh.

Mặc dù trong 40 năm, ông đã thay đổi quá khứ của mình và bỏ mọi thói quen xấu, và cuối cùng trở thành một anh hùng kinh doanh.

Nhưng người đàn ông đã biến mất.

Dù bạn có nhận được bao nhiêu đi chăng nữa thì vẫn còn lâu mới đủ bù đắp cho sự hối tiếc lớn này.

"Đáng lẽ ta phải chết... Nếu có kiếp sau... Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức đối xử tốt với người..."

Dư Thiên tức giận mắng chính mình.

Có thực sự là một thế giới bên kia?

Từ khóe mắt Dư Thiên, hai dòng lệ giống như trống rỗng chảy ra, đυ.c ngầu không rõ ràng. khoảnh khắc tiếp theo.

Những cảnh tượng hiện ra trước mắt dần trở nên tươi sáng hơn.

Một khối ánh sáng bao trùm cơ thể cậu và tham gia vào vòng xoáy thời gian.

"Đã hết..."

............

"Anh Thiên, em đã tính toán trước khi ra ngoài, tối nay chúng ta nhất định có thể lấy lại được tiền ".

Dư Thiên xuất thần.

Cuộc trò chuyện bên tai tôi cảm thấy quen thuộc, nhưng xa vời và mơ hồ.

Anh hơi choáng váng.

Tôi là...

Tôi chưa chết sao?

Giọng nói của trưởng khoa thông báo qua đời, và cây đàn đã biến thành một đường thẳng, vẫn còn trong ký ức.

Nhưng tại sao lòng bàn tay lại bị đau?

Âm thanh ngày càng rõ ràng.

Giọng nói của hai người đầy tham lam và khích lệ.

"Anh Thiên, anh làm sao vậy? Mau vào đi, chị dâu hẳn là còn có tiền!"

"Nếu không có tiền, có thể lấy đi một ít phiếu hương thực.

Nhanh lên chúng ta sẽ chờ"

Mở mắt ra một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

Tôn Lão Nhị và Tôn Lão, hai người này từng là bạn cũ, anh đã không gặp sau trong hơn 40 năm .

Kể từ cái chết của vợ con, Dư Thiên bèn rời khỏi thôn làng, đi đến Thần Thành nỗ lực kiếm tiền.

Đây có phải là 1 giấc mơ?

Làm sao khuôn mặt đáng ghét của họ lại xuất hiện ở đây?

Khi vợ con chết, bọn họ còn thuyết phục mình để tống tiền đài truyền hình, và đem nội tạng đem đi rao bán.

Phải chăng đây là sự trừng phạt của thượng đế, khi phải đối mặt với nối đau này một lần nữa?

bốp

bốp

Dư Thiên tự tát mình 2 cái, tay đau dữ dội hơn.

"Anh Thiên anh làm cái gì vậy, anh đang làm to cái gan mình hơn ư, hôm nay chúng ta uống cũng say rồi, mau đi đòi tiền tiếp ": Tôn Lõa Nhị trừng mắt.

"Đừng để chúng tôi coi thường anh, anh không phải là Anh Thiên tàn nhấn nhất sao? nhanh lên " Tôn Lão Tam tiếp tục xúi giục.

Dư thiên hít một hơi thật sâu và nhìn xung quanh.

Cơn mưa giữa đêm

Những ngôi nhà ở hai bên đường, cùng với cây liễu cuối đường, mọi thứ đã quá quen thuộc.

Làng Liễu

Tôi đã sống ở đây được 25 năm.

Phía sau lưng anh có 2 cái lỗ nhỏ ở cạnh cổng sắt, đây chính là 2 ngày trước tôi cãi nhau với vợ, do tức giận quá nên cánh tay đau của tôi cũng là từ đây mà ra.

Tôi tự nhìn lại chính mình, hiện tại tôi đang ở tuổi 25, cái tuổi sức khỏe sung.

Chiếc áo sơ mi đen vá trên người, cùng với đôi giày rách trên đôi chân, đây cũng là trang phục mà anh thường mặc nhất khi còn.

"tiếng xìu xìu"

Cơn đau đầu tan biến đi một cách nhanh, suy nghĩ ngày càng rõ

Anh ấy chắc chắn thực sự anh ấy đã trở, và bây giờ là đêm trước khi bi kịch của vợ con anh xảy ra.

Anh nhớ rất rõ đếm ấy anh đánh vợ "Lí Uyển Nhu "rất nặng, và cướp đi 2 đô la cuối cùng của gia đình.

Và 2 đô la cuối cùng này trở thành cọng rơm cuối cùng đốt hoàn toàn hy vọng của Lý Uyển Nhu, khiến cô cùng con trai tự sát.

Hàng ngàn cảm xúc tràn về trong tâm trí tôi ,anh ta hất vai 2 người bạn chết tiệt kia ra rồi chạy vội vào sân, hãy sống lại đừng bao giờ để bi kịch lặp lại.

Anh ấy muốn thay đổi tất cả những điều này!

"Uyển Nhu...Đậu Đậu..."

Với giọng nói run rẩy, Dư Thiên đẩy cửa vào bệnh viện, bỏ lại 2 anh em trong sự hụt hẫng.

"Anh Thiên em muốn chơi bài tình cảm..."

"Chúng ta không quan tâm dù sao chúng ta không thua, chúng ta sẽ chia tiền của hắn"

Hai anh em nhìn nhau và chờ đợi trong bóng tối.

Và Lí Uyển Nhu, người đang chuẩn bị tắm cho Đậu Đậu, bỗng nghe thấy tiếng hét của Dư Thiên.

Cô giật mình.

Bỏ giở công việc, anh vội vàng trở lại ngôi nhà gạch và khóa cửa lại, tuy nhiên khóa cửa gỗ đã bị hỏng.

Ngay từ 2 tháng trước đã bị Dư Thiên phá hỏng rồi

Khi Lí Uyển Nhu chạy về phòng, sự lạnh lùng và sợ hãi lóe lên trong mắt cô, khiến Dư Thiên càng cảm thấy tội lỗi.

Tât cả đều là lỗi do chính mình tạo ra, chính bản thân mình trước kia đã mang đến cho họ bao nhiêu đau đớn!

"Uyển Nhu..."

Dư Thiên mở cánh cửa bị hỏng và bước vào căn phòng thấp.

"Dư Thiên... Em cầu xin anh, nếu anh còn chút nhân tính, hãy dừng lại đi... Khoản tiết kiệm cuối cùng này cũng chính là tiền mua thuốc cho Đậu Đậu... Anh thật sự muốn thấy nhưng người thân của anh chết trước mắt anh sao...làm ơn đừng cá cược nữa."

Dưới ánh đèn dầu mờ ảo, Lí Uyển Nhu một tay ôm Đậu Đậu và tay kia cầm vài tờ hóa đơn thu tiền, thu mình trong góc cùng với ánh mắt đầy sợ hãi.

Suy dinh dưỡng lâu ngày nên cánh tay trắng nõn của của cô không còn da thịt, lộ rõ đường nét của sương cốt.

"oa oa ... Đậu Đậu sai rồi ba "

Đậu Đậu sợ hãi khóc, toàn thân run rẩy, môi trắng bệch.

Đậu Đậu với vóc dáng nhỏ gầy, và từ khi sinh ra, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu từ người cha, dù chỉ một chút.

Mặc dù Dư Thiên vẫn chưa lên tiếng.

Nhưng hai mẹ con có thể hoàn toàn đoán được anh ta sẽ làm gì tiếp theo.

Trong căn nhà dột nát, chậu hoa mấy hôm trước bị vỡ vẫn còn đất ở khe cửa sổ, trên giường, trên bàn đâu đâu cũng thấy vết dao chém.

Điều duy nhất có thể dùng để đe dọa chính là lần trước anh ta tức giận nói sẽ đốt nhà .

Nhìn thấy người thân mình run lên vì sợ hãi.

Dư Thiên biết hiện tại mình vẫn là tên khốn đáng ghét.

Hít một hơi thật sâu, nước mắt anh trào ra.

Trên môi anh có hàng nghìn từ nhưng anh không thể nào thốt nên lời .

Anh quỳ xuống đất .

Người đàn ông có vàng dưới đầu gối của mình, và anh ta chưa bao giờ quỳ gối trước đây, tương lai, và kiếp trước .

Nhưng lần này, anh muốn xin lỗi vợ con thật long trọng.

"Uyển Nhu, anh đã sai ...Đậu Đậu đến để ôm bố .."

Dư Thiên vươn tay ra, muốn ôm lấy đứa con người thân yêu nhất của mình.

"Anh ...anh đang làm gì vậy?"

Lí Uyển Nhu mở to mắt, không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Đây có phải Dư Thiên không?

Làm sao anh ấy có thể khóc được!

Sai lầm!

Đó là nước mắt cá sấu!

Chắc anh ta đang cố lừa dối đứa trẻ và đem bán nó...

Dư Thiên nếu ngươi dám bán Đậu Đậu, ta sẽ cùng ngươi chết.

Lí Uyển Nhu tuyệt vọng cắn môi để bảo vệ Đậu Đậu.

Đậu Đậu còn thậm chí sợ hại và khóc, đôi môi cô ấy thậm chí còn trắng hơn, và run rẩy dữ dội.

"Uyển Nhu..."

Dư Thiên biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, anh ta đứng dậy ngay lập tức, thân hình cao lớn khiến cô càng khϊếp sợ hơn.

Anh ta quay vào bếp và lấy con dao làm bếp.

Lí Uyển Nhu sợ đến mức tim cô thắt lại, và cô cũng đã chuẩn bị tinh thần.

Tuy nhiên, điều mà cô không ngờ tới là.

Dư Thiên cầm con dao và đi thẳng ra khỏi cửa .

"Uyển Nhu.đợi anh, mười phút nữa.anh sẽ lấy lại tiền, chúng ta đưa Dậu Đậu tới bệnh viện trước.

Dứt lời, bóng dáng của Dư Thiên biến mất ở ngoài cửa.

Hết chương 1.

Chương 2=>