Chương 21: bị thương tiến vào phòng thi

Nhìn thấy Trần Phàm lảo đảo, vốn còn tưởng rằng tiểu tử này sắp ngã xuống.

Ai có thể ngờ rằng Trần Phàm sẽ kiên trì như vậy.

Và anh ấy không hề để ý đến những người xung quanh.

Anh ta nhảy thẳng về phía mái tóc đỏ trước mặt.

Phồng phập phồng...

Chai bia trong tay lập tức đập vào đùi anh chàng này.

"Ah....."

Tóc Đỏ tội nghiệp vừa đứng dậy thì bị đâm thêm hai nhát nữa.

Cả người tru lên như lợn sắp gϊếŧ.

Trần Phàm túm lấy mái tóc đỏ của anh chàng này, ấn chai rượu vỡ vào cổ anh ta.

"Ai dám tiến lên!"

"Tôi chưa đủ tuổi. Điều tồi tệ nhất là tiêu diệt một trong số chúng trước!"

Lời này vừa nói ra, đám côn đồ gần đó sợ hãi đến mức dừng lại ngay lập tức.

Hongmao hiển nhiên rất sợ hãi. Anh không ngờ một học sinh cấp ba lại tàn nhẫn như vậy.

"Anh.anh, hiểu lầm rồi..."

"Bớt nói nhảm đi!"

Trần Phàm giơ tay đấm vào mặt tên này, thổi bay mũi hắn, máu chảy khắp người.

"Nói cho tôi biết! Ai yêu cầu bạn làm điều đó?"

Hồng Mao còn đang rêи ɾỉ, bình rượu vỡ trong tay Trần Phàm đã bị ép vào cổ hắn, đến chảy máu.

"giải thích!"

"Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta... Là Hoàng Hồ!"

"Hoàng Hổ đưa cho ta một ngàn tệ, để ta làm tê liệt một tay của ngươi vào ngày thi tuyển sinh đại học."

Chắc chắn đó là anh ấy!

Trần Phàm hơi nheo mắt lại.

Anh kéo Hồng Mao lùi lại vài bước.

Đột nhiên anh ta đá vào mông anh chàng tóc đỏ, quay người chạy về phía lối ra của con hẻm.

"Mẹ kiếp! Bắt hắn!"

Tóc Đỏ ngã xuống đất và hét lên.

"Bắt hắn cho ta! Ta sẽ gϊếŧ hắn...."

Ngay khi anh vừa định lao tới đầu ngõ thì bọn côn đồ phía sau đã đuổi kịp anh.

Đúng lúc Trần Phàm chuẩn bị tiếp tục cố gắng.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện từ lối vào con hẻm.

Quách Soái giơ thùng rác đập thẳng vào đám người đó.

"Nội trú!"

Không chút do dự, Trần Phàm nhanh chóng chạy ra khỏi con hẻm, nhảy lên ghế sau xe đạp của

Quách Soái.

Quách Soái đá chân rồi nhảy ra ngoài ngay lập tức.

Nhóm côn đồ phía sau đuổi theo một đoạn rồi ném gậy ống thép trên tay ném xuống đường.

Nhưng cuối cùng tôi chỉ có thể nhìn hai người họ bỏ chạy...

Tôi đạp mạnh xe đạp suốt chặng đường tới trường.

Mãi đến gần cổng trường, Quách Soái kiểng chân lên mới đột nhiên dừng lại.

Anh nhanh chóng quay lại và nhìn Trần Phàm.

"Bạn có ổn không?"

"Bạn đang chảy máu."

Tình trạng của Trần Phàm không được tốt. Anh ấy đã bị đánh nhiều lần và có một vết sưng lớn trên đầu.

Điều đáng sợ nhất là lòng bàn tay trái của anh bị một chai rượu vỡ chém sâu và đang chảy máu.

Quách Soái thấy vậy lập tức quay người lại.

"Tôi sẽ đưa bạn đến bệnh viện."

Trần Phàm nắm lấy cánh tay của người khác.

"Không. Kỳ thi sắp đến rồi."

"Mẹ kiếp, sao cậu có thể làm bài thi như vậy được? Cậu sắp chết rồi."

Trần Phàm nhanh chóng tóm lấy đối phương.

"Quốc Soái, nghe ta, nghe ta..."

"Ba năm vất và, không phải chỉ có hôm nay thôi sao? Tôi không thể từ bỏ..."

"Vết thương của tôi trông có vẻ đáng sợ nhưng không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần cầm máu là sẽ ổn thôi."

"Bạ......."

"lắng nghe tôi!"

Trần Phàm nắm lấy lòng bàn tay của đối phương, dùng lực nhẹ.

Quách Soái thật sâu nhìn Trần Phàm, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi.

"Trước cổng trường chắc có xe cấp cứu đậu, anh dẫn em bằng bó trước."

"Nếu không thì nhà trường sẽ không thể cho cậu vào phòng thi nếu cậu cứ như thế này đâu."

Lần này Trần Phàm không có từ chối.

"Tốt."

Hai người lao tới chiếc xe cứu thương đậu ngoài cổng trường.

Nhìn thấy Trần Phàm như vậy, y tá trực ban hiển nhiên rất kinh ngạc.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu đánh nhau à?"

Trần Phàm tùy ý đưa ra một lý do.

"Tôi bị ngã khi đang đạp xe và rơi trúng mảnh kính vỡ:"

Cô y tá nhỏ còn muốn nói thêm gì nữa thì nữ bác sĩ ở một bên đã hét lên.

"Đừng hỏi nữa, nhanh băng bó lại đi."

Sau khi lên xe cấp cứu, nữ bác sĩ cau mày khi nhìn thấy vết thương trên tay Trần Phàm.

"Vết thương quá nghiêm trọng, cần phải lập tức khâu lại, nếu không thì đến bệnh viện."

"KHÔNG!"

Trần Phàm vội vàng nói: "Bác sĩ, xin cho ta xử lý vết thương đơn giản."

"Sau này tôi phải đi kiểm tra."

"Ngươi còn đi thi sao? Trong tình huống này làm sao có thể đi thi? Ngươi sắp chết sao?"

Trần Phàm cầu xin: "Bác sĩ, kỳ thi này đối với tôi thật sự rất quan trọng. Điều kiện của gia đình tôi không đủ tốt để tôi phải thi lại thêm một năm nữa.""

"Xin lỗi."

Nghe vậy, nữ bác sĩ do dự một chút, cuối cùng nói.

"Cho dù ở đây chữa trị thì vết thương cũng phải được khâu lại, nếu không cậu sẽ chảy máu."

"Không thành vấn đề." Trần Phàm gật đầu.

"Trước tiên bạn cần phải gây mê để khâu vết thương...nó có thể ảnh hưởng đến lần kiểm tra tiếp theo của bạn."

Trần Phàm nghe được lời này, vội vàng lắc đầu.

"Tôi không cần gây mê, anh chỉ cần khâu lại cho tôi là được."

"Ngươi không muốn mạng sống của mình?"

Nữ bác sĩ xinh đẹp cau mày, có vẻ hơi tức giận.

Tuy nhiên, Trần Phàm vẫn nhấn mạnh.

"Bài kiểm tra này thực sự quan trọng với tôi. Làm ơn."

Quách Soái ở một bên cũng tham gia.

"Bác sĩ, xin hãy giúp tôi? Bài kiểm tra này thực sự quan trọng với anh ấy."

Sau khi nhìn thật sâu Trần Phàm, nữ bác sĩ trầm ngâm vài giây, đứng dậy, mặt không biểu tình bước sang một bên.

"Nếu không gây mê sẽ rất đau, ngươi chịu được không?"

Trần Phàm gật đầu.

"Không vấn đề."

Nhìn thấy Trần Phàm cố chấp như vậy, nữ bác sĩ không khỏi bất đắc dĩ.

Nhờ y tá ở bên cạnh giúp băng bó lên trán Trần Phàm.

Cô đích thân dùng iodophor để khử trùng vết thương trên tay Trần Phàm.

Sau đó anh ta lấy kim và chỉ để khâu.

"Nếu không nhịn được thì nói ngay cho tôi."

Nhìn thấy Trần Phàm gật đầu, nữ bác sĩ cũng không nói nhằm nữa, trực tiếp đâm một cây kim vào thịt trong lòng bàn tay của Trần Phàm.

Trần Phàm cau mày, khóe miệng có chút đau đớn co giật.

Nhưng anh không phát ra âm thanh nào.

Nữ bác sĩ ngẫng đầu liếc nhìn Trần Phàm, không do dự nữa, bắt đầu nhanh chóng khâu vết thương.

Năm phút sau, vết thương được khâu lại.

Trần Phàm đã đổ mồ hôi đầm đia.

Vị bác sĩ xinh đẹp có chút ngưỡng mộ nhìn Trần Phàm.

"Vết thương tuy đã được khâu lại nhưng vẫn có nguy cơ nhiễm trùng, khám xong phải đến bệnh viện để khử trùng toàn diện."

"thông thoáng!"

"Bao nhiêu."

Nữ bác sĩ giơ tay vén một lọn tóc thái dương ra sau tai.

"Chúng tôi là xe cứu thương tình yêu kỳ thi tuyển sinh đại học và không mất phí."

Trần Phàm đứng dậy, nhanh chóng mặc đồng phục vào.

Anh quay lại nháy mắt với Quách Soái, hai người lần lượt nhảy ra khỏi xe cứu thương.

Trước khi rời đi, Trần Phàm quay người lại nhìn nữ bác sĩ.

"Cảm ơn."

Nói xong liền chạy nhanh về phía cổng trường.

"Thật là một kẻ điên!"

Cô y tá nhỏ ở bên cạnh không khỏi lẩm bẩm.

Lâm vãn Tú nhìn chằm chằm vào Trần Phàm đang chạy lại và lẩm bẩm.

"Ở độ tuổi này, cháu có sức chịu đựng và niềm tin mạnh mẽ. Tôi tin cháu sẽ thành công trong bất cứ việc gì cháu làm trong tương lai".

13 phòng thi.

Hoàng Hỗ ngồi vào chỗ, quay đầu liếc nhìn chiếc ghế trống phía sau.

Rồi anh nhìn lên đồng hồ trên tường.

Chỉ còn một phút nữa là bài thi sắp bắt đầu.

Xem ra Trần Phàm không thể tới được.

"Xứng đáng!"

Hoàng Hỗ thầm mắng trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy rất vui vẻ.

Anh dám cướp một người phụ nữ của tôi.

Tôi không quan tâm bạn là ai.

Trần Phàm, đây là kết quả ngươi nhận được khi chống đối ta.

Đôi chân anh đung đưa một cách phấn khích và anh không thể không hát một bài hát nhẹ nhàng.

Hai giám thị trên bục cũng chú ý đến ghế trống.

Anh nhìn lên vào lúc đó.

Chuông leng keng.

Tiếng chuông cuối cùng vang lên báo hiệu vào.

"Được rồi, các bạn cùng lớp..."

Giám thị vừa mở miệng, cửa phòng học đột nhiên có một trận gió thổi qua.

Một bóng người lao vào lớp khi chuông reo.

“Báo cáo”

…..