Chương 3: Học cùng trường đại học với Tô Nhược Sơ

Trần Phàm có chút kinh ngạc nhìn Hoàng HồTại sao kiếp trước tôi không nhận ra rằng đứa trẻ này có tình cảm với Tô Nhược Sơ?

Trần Phàm kiếp trước đối với người này, không có ấn tượng tốt.

Hoàng Hồ anh ấy là một người tự ái, thích thể hiện và thường sử dụng địa vị lớp trưởng của mình để chỉ trích trong lớp.

Kiếp trước sau khi tốt nghiệp có một buổi họp lớp, điều khiến Trần Phàm ấn tượng nhất chính là cậu bé Hoàng Hồ này đã lái chiếc BMW tới. Trong bữa tiệc đó, Hoàng Hồ là tâm điểm lớn nhất, liên tục khoe mình đã tìm được bạn gái, gia đình làm quan chức trong thành phố.

Anh ta khoe ra không để lại dấu vết rằng mình đã được nhận vào kì thi công chức thành phố. Tuy chỉ là một thư ký nhỏ nhưng trong miệng Hoàng Hồ dường như đã trở thành một quan chức lớn.

Tuy nhiên, về sau Hoàng Hồ đã làm rất tốt. Dựa vào hoàn cảnh gia đình của bạn gái, anh đã trở thành quan chức quyền lực của một một thành phố nào đó chỉ sau vài năm.

nhưng vận may của anh ta không kéo dài được lâu.

Anh chàng này sau đó đã phạm tội tham nhũng và ngay lập tức bị sa thải sau khi bị nhân tình tố cáo tên thật.

Rút lại suy nghĩ, anh nhìn chàng trai trước mặt thích ngẩng đầu lên và nheo mắt nhìn mọi người khi nói chuyện.

Trần Phàm bình tĩnh nói: “Việc này hình như không phải chuyện của cậu đúng không?”

“Tôi là lớp trưởng, mọi chuyện trong lớp tôi có quyền can thiệp.”

“Hành vi của bạn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học tập của Tô Nhược Sơ.”

Hoàng Hồ hừ lạnh một tiếng…

“Cậu không muốn thi vào một trường đại học tốt, nhưng xin đừng trì hoãn Tô Nhược Sơ.”

Trần Phàm mỉm cười.

“Đại đội trưởng, anh cũng có tình cảm với Nhược Sơ à?”

khuôn mặt của Hoành Hồ đột nhiên hiện lên vẻ bối rối sau khi được nói ra những gì đang suy nghĩ trong đầu.

Nhưng rất nhanh, hắn gãi gãi cổ, hừ lạnh: “Vậy thì sao?”

“tốt nhất anh nên tránh xa cô ấy ra. Người như anh căn bản không xứng đáng với cô ấy.”

Trần Phàm nhún vai: “Xứng đáng hay không, không phải tại cậu.”

“có lẽ Nhược Sơ thích con trai như tôi.”

vừ nói, Trần Phàn vỗ vỗ vai Hoàng Hồ.

“Tôi cũng muốn khuyên cậu.”

“Tôi sẽ học hỏi từ cậu và tránh xa vợ tôi trong tương lai.”

“Nếu không đừng trách tôi đánh cậu.”

“Cậu…” Hoàng Hồ sắc mặt tái xanh, vươn tay nắm lấy cổ áo Trần Phàm.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Giọng nói của Tô Nhược Sơ phát ra từ hành lang.

Hoàng Hồ vội vàng buông tay ra, lùi lại một bước.

Anh ta liếc nhìn Tô Nhược Sơ, sau đó đưa tay chạm vào Trần Phàm.

“Chúng ta sẽ đấu.”

Nói xong, anh nhanh chóng đi xuống lầu rồi rời đi.

“Tôi sẽ đợi bạn”

Trần Phàm mỉm cười xua tay, không hề coi trọng chút nào.

Tô Nhược Sơ bước nhanh đi tới, nhìn thấy Trần Phàn vẫn có chút xấu hổ.

“Vừa rồi cậu có đánh nhau không?”

“Hả? không, không.” Trần Phàm vội vàng xua tay.

“Vậy tại sao Hoàng Hồ lại muốn tìm cậu?”

“Ồ, anh ấy hỏi tôi có chiếc đũa nhỏ màu vàng không, anh ấy nói học tập thật mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”

Trần Phàm rất nghiêm túc.

“Đùa thôi. Một người trong sáng như tôi sao có thể nhìn ra chuyện như vậy được? tất nhiên là tôi từ chối anh ta một cách chính đáng rồi.”

không ngần ngại ném một chậu cứt vào mặt Hoàng Hồ trước tiên. Tất cả những người theo đuổi tiềm năng phải bị loại bỏ một cách vô hình bất cứ lúc nào và bất cứ khi nào.

Tô Nhược Sơ liếc nhìn Trần Phàm, xoay người đi vào phòng học, một lúc sau, cô ấy bước ra với chiếc cặp đi học trên lưng.

Phát hiện Trần Phàm còn đứng ở cửa, Nhược Sơ có chút xấu hổ.

“Sao cậu vẫn chưa rời đi?”

“Tôi sẽ đưa cậu về.”

Tô Nhược Sơ dừng lại.

“không cần.”

Trần Phàm vội vàng giải thích: “tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn…”

“KHÔNG” Tô Nhược Sơ từ chối.

Trần Phàm không còn cách nào khác đành phải thoả hiệp.

“Vậy chúng ta cùng nhau đi bộ đến chi nhánh chính ở cổng trường nhé?”

Tô Nhược Sơ không nói gì, xoay người đi xuống lầu. Trần Phàm mỉm cười nhanh chóng đi theo.

Sau khi ra khỏi giảng đường, thấy xung quanh không có bạn học nào, Tô Nhược Sơ trầm giọng nói.

“cảm ơn!”

“Áo của cậu….”

Trần Phàm mỉm cười: “không sao đâu, lần sau đưa cho tôi nhé.”

Tô Nhược Sơ cúi đầu đỏ mặt, rõ ràng là xấu hổ. Nhưng cô gái này tự hồ đã lấy rất nhiều dũng khí, ngẩng đầu nhìn Trần Phàm.

“làm sao cậu biết?”

“cái gì?”

Nhìn thấy Nhược Sơ nhìn chằm chằm mình, Trần Phàm lập tức phản ứng lại.

“Ồ, cậu nói cậu đang trong kì kinh nguyệt.”

Nghe được câu này, Tô Nhược Sơ hung tợn trừng mắt nhìn Trần Phàm, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nóng bừng, muốn tìm một cái khe đất để chui vào.

Trần Phàm cười nói đùa.

“Tôi là bạn cùng bàn của cậu, tôi có thể tìm ra mọi thứ. Không có gì của cậu có thể thoát khỏi sự chú ý của tôi.”

Thực ra điều anh nói mục đích là gì? tôi không chỉ biết bạn hẹn hò, dì của cậu, mà còn chiều cao, cân nặng, số đo, cỡ cúp ngực của cậu sau khi vào đại học… Đó là khoảng thời gian này ở kiếp trước của tôi.

Chỉ còn một tháng nữa là đến kì thi tuyển sinh đại học, có lẽ vì quá áp lực và học tập căng thẳng nên kỳ kinh của Tô Nhược Sơ đã bị kéo dài ra.

Bởi vì Tô Nhược Sơ không có chuẩn bị trước nên đã làm bẩn quần đồng phục học sinh, trong lớp làm một trò đùa lớn.

Ahem, có vẻ như lúc đó tôi cười to nhất.

nghĩ tới đây, Trần Phàm không khỏi bật cười.

“sao cậu lại cười?” Tô Nhược Sơ đột nhiên hỏi

“Không, tôi không cười cậu…” Trần Phàm giật mình, vội xua tay.

Tô nhược sơ dừng lại. Nhìn thấy Trần Phàm còn muốn đi theo mình, cô cau mày.

“Ra khỏi trường. Đừng theo tôi nữa.”

Trần Phàm gãi đầu: “kỳ thật nhà của tôi cũng ở bên kia.”

“Cậu nói dối!” Tô Nhược Sơ thẳng thắn vạch trần lời nói dối của Trần Phàm.

“Trần Phàm, tôi sẽ coi như chuyện hôm nay trong lớp chưa từng xảy ra, hy vọng sẽ không có lần sau. Nếu không…”

“Nếu không tôi sẽ nhờ giáo viên điều chỉnh chỗ ngồi cho tôi.”

“này, đừng.” Trần Phàm sự đến mức nhanh chóng giơ tay lên để trấn an cô.

“Tôi hứa sẽ không có sau.”

Tô Nhược Sơ nhìn thật sâu Trần Phàm một cái, sau đó xoay người đi.

Nhìn bóng lưng cô gái, Trần Phàm có chút luyến tiếc thở dài.

Có vẻ như tôi không để lại ấn tượng tốt đẹp gì với vợ trong những ngày học cấp 3.

Đối phương thậm chí không cho hắn cơ hội đến gần.

lúc này, Quách Soái đột nhiên từ phía sau đi ra.

“Nhìn xem, mọi người đều đã đi rồi.”

Trần Ph liếc nhìn người này, tức giận nói.

“sao cậu vẫn chưa rời đi?”

“Này, nếu tôi đi, làm sao tôi có thể xem được vở kịch hay này?”

Quách Soái kinh ngạc nhìn Trần Phàm.

“Cậu có nghiêm túc không? Cậu không thật sự thích Tô Nhược Sơ phải không?”

Trần Phàm: “có cái gì không chân thực? tôi nói cho cậu biết, Tô Nhược Sơ nhất định phải làm vợ của tôi cả đời.”

“Chết tiệt! Cậu còn không biết xấu hổ hơn tôi.”

Quách Soái chửi thề rồi nói tiếp.

“Nhưng để theo đuổi cô ấy không phải dễ dàng như vậy đâu.”

“Ai mà không biết rằng uỷ viên hội đồng trường là nữ thần lạnh lùng nổi tiếng trong lớp chúng ta. Cô ấy đối xử với mọi người bằng vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm túc.”

“cô ấy không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ việc học hỏi từ người khác.”

“Muốn theo đuổi nàng, khó như trèo lên trời.”

Trần Phàm trừng mắt: “tôi cảnh cáo anh, đừng nói xấu vợ tôi.”

“Tôi là đứa trẻ ngoan, ham học. sao có thể giống một đứa khốn nạn như anh được?”

“Tch, làm như thể cậu không phải là một đứa con hoang vậy?”

Quách Soái cười lạnh.

“Tôi cá với cậu rằng cậu không thể đuổi kịp Tô Nhược Sơ.”

“Nếu như cậu có thể đuổi kịp nàng. Quách Soái tôi sẽ đừng bắng đầu mà ăn cứt.”

“Đừng làm bẩn đồ ăn thức uống ở đây nữa.”

Trần Phàm lên xe đạp “đi mất”

Quách Soái đi theo phía sau, tiếp tục cười nói đùa.

“thật ra, có đuổi kịp cũng vô ích. Chỉ còn lại tháng cuối cùng của tuổi trung học.”

“cậu đuổi kịp thì sẽ thế nào? Chờ nàng trúng tuyển vào cao học cơ sở, sẽ có rất nhiều ưu tú nam sinh, như vậy cậu sẽ không có cơ hội, Trần Phàm.”

Những lời nói này đột nhiên nhắc nhở Trần Phàm.

Đúng, kiếp trước tôi khó có thể đọc được tập thứ hai, nhưng Nhược Sơ có thể đọc được 985.

Nếu không phải sự may mắn của tôi. Tôi e rằng nó thực sự không có vấn đề gì với tôi cả.

Trần Phàm hưng phấn đột nhiên hạ quyết tâm, lớn tiếng hét lên.

“Tôi đã quyết định! Tôi muốn thi 985! Tôi muốn cùng Tô Nhược Sơ vào cùng một trường đại học!”

Quách Soái dường như nghe thấy một trò đùa lớn.

chiếc xe đạp không vững mà lắc lư trên đường.

“Trần Phàm, nếu cậu có thể vượt qua kì thi 985, tôi Quách Soái không chỉ đứng bằng đầu ăn cứt mà còn tăng thêm ba cân.”

“gầy”

Trần Phàm cũng không lười cùng gia hoả này đùa giỡn nữa, hắn kiên định nhìn về phía trước con đường.

Quyết định âm thầm trong lòng.

lần này, anh phải được nhận vào cùng trường đại học với Nhược Sơ.