Chương 3: ...Mới Chỉ Bắt Đầu!!!

-"Thật vô lý!" ⌛

Lưu Hy tức giận giậm chân, sau đó hét lên với đám đông xung quanh: "Mọi người đến xem!" . "Tôi vui lòng trả lại chiếc ví tôi tìm thấy cho cô ấy, cô ấy không những không cảm ơn tôi mà còn dùng tiền để làm tôi xấu hổ, sỉ nhục tôi. "⌛

-"Cái gì? Giàu có sướиɠ không?"

-"Nếu ai cũng như cô ấy thì còn ai dám làm việc tốt gì đó ?"⌛

Thời điểm này đang là giờ cao điểm lên xuống máy bay, lượng người ra vào sân bay rất đông.Hành động của Lưu Hy ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Sau khi nghe những lời của cô ấy, tất cả mọi người đều nhìn Âu Tĩnh với sự tức giận và khinh bỉ, như thể cô ấy đã làm điều gì đó xấu xa. Mọi người buộc tội và khiển trách cô khiến Lưu Hy cảm thấy buồn.Buộc cô xin lỗi Lưu Hy khi không rõ sự tình mà chỉ nghe lời nói của 1 phía.

-"Tôi?"

Lưu Hy đắc ý nghĩ thầm:

- "Tại thời điểm này, để xem cô có thể kiêu ngạo như thế nào!"

Điều cô ấy đoán Âu Tĩnh sợ nhất là khi cô ấy sử dụng sức mạnh của quần chúng để bao vây cô ấy. ⌛ Thậm chí, có thể nói là đúng như ý muốn. Muốn dùng phương pháp này để công kích chính mình, đối với người khác có thể có ích, nhưng...... Đối với Âu Tĩnh biết rõ Lưu Hy mà nói, hoàn toàn vô dụng. Cô ấy có thể dễ dàng giải quyết vấn đề nan giải nan giải này cho người khác.

-“Lưu Hy…” Âu Tĩnh thuận miệng gọi cái tên mà cô ghét đến cực điểm, sau đó uể oải tháo chiếc kính râm trên sống mũi xuống, lộ ra một đôi mắt tràn đầy mê hoặc.

Lưu Hy, người được gọi bằng tên của cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, và trước khi cô ấy có thể hiểu tại sao bên kia nhận ra mình, Âu Tĩnh đã lên tiếng hỏi:

- "Cô nói là nhặt được cái ví này, nhưng tôi muốn hỏi cô, ví tiền của tôi luôn mang theo bên người, cô nhặt được ở đâu và nhặt được như thế nào?"

Ngay khi Lưu Hy định mở miệng giải thích, Âu Tĩnh, người vẫn còn lười biếng, đột nhiên chuyển mắt lạnh lùng, nói một cách thờ ơ:

-"Đừng tưởng tôi không biết, cô không phải là lợi dụng địa vị cố ý trộm ví tiền của tôi, sau đó giả bộ người tốt trả lại sao?"⌛

-"Đối với một người tự bảo vệ mình và ăn trộm như cô, nếu tôi không gọi cảnh sát, ngay cả khi tôi đã cố gắng hết sức, cô vẫn muốn tôi cảm ơn cô?" tôi đâu phải là đồ ngốc!"

-"Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, từ đầu đến cuối, chính bạn trai của bạn là Hình Tư Kì theo dõi tôi, và tôi chưa bao giờ để ý đến anh ấy."⌛



-"Bạn trai cô cô không thèm quan tâm, còn quay sang gây rắc rối cho tôi, rốt cuộc cô muốn gây chuyện gì vậy?"⌛

-"Tôi đã khıêυ khí©h ai?"

-"Cô đang nói về cái gì vậy? Bạn trai tôi đang theo dõi cô? Tại sao tôi không biết về điều này?"⌛

Lưu Hy, người vốn muốn giải thích nguồn gốc của chiếc ví, nhưng đột nhiên nghe thấy điều này đã có tâm trạng không tốt.

Cô ấy đã trả rất nhiều tiền cho Hình Tư Kì, và họ tình cờ có kế hoạch kết hôn trong tương lai gần.

Bây giờ, cô gái chưa từng gặp mặt này lại nói rằng anh ta đã theo dõi cô? Hơn nữa, tôi không hề phát hiện ra ! Cô không quan tâm đến những người xung quanh đang nhìn cô với ánh mắt chế giễu vì cốt truyện bị đảo ngược, và ngay lập tức hỏi Âu Tĩnh một cách vội vàng, tức giận như một con nhím xù lông.

-“Này!” Âu Tĩnh cười lạnh một tiếng, “Giả vờ, tiếp tục giả vờ"

-"Tôi đang giả vờ là gì? Tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy cô trước đây.

-" Mà cô, tại sao lại cố ý trộm ví?"

-"Về việc cô nói về việc bạn trai tôi quấy rầy cô, tôi thậm chí còn khó hiểu hơn."⌛

-"Đừng nghĩ rằng bạn có thể che đậy". Dựa vào việc tôi có tiền để xúc phạm tôi. Và, tôi tin tưởng vào tình cảm của bạn trai dành cho mình."

-"Anh ấy không thể thích một cô gái nào khác ngoài tôi."

Lưu Hy mặc dù nói chắc nịch, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy áy náy, bất an.

Đúng vậy, trước đó cô ấy rất tin tưởng vào Hình Tư Kì

nhưng lời nói của Âu Tĩnh trong chốc lát khiến cô rung động, hiện lên nhiều nghi vấn. Chỉ vì Âu Tĩnh có thể thản nhiên nói ra cái tên "Hình Tư Kì" cũng đủ khiến Lưu Hy nghi ngờ anh ta. Cộng thêm dung mạo không tì vết của đối phương, trên người còn có khí chất cao quý tao nhã, chỉ cần là nam nhân, e rằng không thể không yêu! ⌛ Không chỉ cô, mà tất cả những người chứng kiến cũng nghĩ như vậy.

Không ai đặt câu hỏi về lời nói của Âu Tĩnh, họ thậm chí còn cảm thấy khinh thường Lưu Hy với sự bào chữa của mình. ⌛

-“Thời nay người ta thật không biết xấu hổ. Đã không quan tâm đến bạn trai của chính mình mà còn đổ lỗi cho người khác !”⌛



Đột nhiên xung quanh nghị luận ầm ĩ, thanh âm tràn đầy khinh bỉ cùng khinh thường, điều này càng làm cho sắc mặt của Lưu Hy trở nên xấu đi.

-"Điều này chẳng phải hợp lý sao? Tôi vốn đã không đẹp bằng người khác. Nếu không muốn lừa tôi, tôi có thể giữ bạn trai của mình không?"⌛

-"Tuy nhiên, đánh giá từ tình hình hiện tại, kết quả này rõ ràng là trái ngược với mong đợi trước đây của cô ấy."⌛

-"Đây có phải là nâng một tảng đá và tự bắn vào chân mình không?.”

Nếu như lời nói của người nọ vừa mới khiến sắc mặt Lưu Hy tái nhợt, thì câu nói không chút xấu hổ của người này rằng Lưu Hy thấp kém hơn Âu Tĩnh lại khiến cô ta suýt nữa tức giận phun ra một ngụm máu già. Mục đích của cô khi thu hút những người này là để họ buộc tội và chế giễu Âu Tĩnh. Chỉ là kết quả bây giờ thực sự quá bất ngờ Cô mong đợi.

Bởi vì hai người này không cố ý hạ thấp thanh âm, cho nên nghe được bọn họ lời nói, người khác không khỏi vang lên. Thấy mình bằng cách nào đó đã trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, Lưu Hy mặc dù chán nản nhưng cũng không thể làm gì được.

Đối mặt với sự ủng hộ một chiều của mọi người, Âu Tĩnh bình tĩnh nói:



- "Tôi đã nói nhiều lần rồi, tin hay không là chuyện của các bạn, không liên quan gì đến tôi!"⌛

Quay lại nói với Lưu Hy rằng:

-" Nếu Hình Tư Kì, anh ấy cứ quấy rầy tôi như thế này nữa, tôi sẽ không khách khí đâu. Đến lúc đó đừng nói tôi không nhắc nhở bạn."⌛

Sau khi khéo léo đeo kính râm vào, Âu Tĩnh kéo vali rời đi.

Nghĩ đến hình ảnh Lưu Hy tức giận đến nói không nên lời, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt cô rơi xuống. Đây mới chỉ là bắt đầu, những gì bọn họ nợ cô, cô nhất định sẽ từ từ lấy lại!

Âu Tĩnh xách vali bước thẳng ra quốc lộ. Nếu cô nhớ không lầm, có người đang đợi cô ở đó! Kiếp trước, bởi vì Lưu Từ quan hệ, nàng không gặp được người đang chờ đợi mình này. Và một lần bỏ lỡ như vậy là cả đời...

Về phần Lưu Hy, người bị cô ấy bỏ mặc tại chỗ, đối mặt với đám đông gầm lên, họ bỏ chạy như điên.

Lúc này, một chiếc xe bản kéo dài đang đậu bên quốc lộ. Xe Lincoln trông đặc biệt bắt mắt. Bên trong xe, tài xế Tiêu Thần một tay cầm điện thoại di động, cứ nhìn qua cửa kính xe, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó bên ngoài xe. Đột nhiên, mắt anh sáng lên.Sau khi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động xác nhận hết lần này đến lần khác, anh nói với người đàn ông phía sau...