Chương 10: Không nhớ em sao bảo bối?

Sinh nhật Tô Nguyệt mọi năm đều chỉ tổ chức riêng với gia đình, năm nay đặc biệt làm lớn như vậy cũng vì Tô lão gia sợ con gái ông sau này ra đường không ai nhận ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn muốn tổ chức riêng cùng con gái nên mới xuất hiện cái buổi sinh nhật tối hôm qua.Hiện tại Tô Nguyệt đang ngồi ở chính giữa bàn ăn, bên phải là cha cô, bên trái là Ngôn Trạch Viễn, trước mắt là chiếc bánh kem dâu tây mà cô thích.

Tiểu công chúa của Tô gia vui vẻ thổi nến dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông trời đã cho cô một cơ hội làm lại, cô nhất định sẽ sống thật tốt.

Tô lão gia quả thực là người cha cuồng con, tiểu công chúa vừa thổi nến xong, món quà mà ông chuẩn bị cũng được đưa ra, gương mặt già nua hiện lên ý cười:

"Nguyệt Nhi, con xem thử xem, coi có thích quà của cha không."

Tô Nguyệt vui vẻ nhận lấy , không cần mở quả thì cô cũng biết được cha mình tặng gì nhưng lúc mở quà ra, cô vẫn tỏ ra cực kì ngạc nhiên nói:

"Là một hòn đảo sao? Cha, con rất thích nó."

Nói xong cô liền ôm chầm lấy cha mình, sau đó còn xúc động mà rơi nước mắt, đời trước nếu không vì cô thì cha cô cũng không chết thảm như vậy.

Thấy tiểu công chúa rơi nước mắt, Tô lão gia liền lo lắng, luống cuống dỗ dành con gái:

"Con gái ngoan, sao lại khóc rồi, nếu con không thích thì thôi, cha đổi món quà khác cho con."

Tô Nguyệt thấy cha mình già rồi nhưng vẫn cưng chiều cô như con gái nhỏ thì không khỏi bật cười, cô lấy tay quẹt đi nước mắt, cười nói:

"Không có, con là xúc động quá thôi, quà của cha tặng, dù là gì Nguyệt Nhi cũng thích."

"Con gái ngoan."

Tô lão gia bị cái miệng ngọt của con gái chọc cho vui vẻ, đang xúc động muốn khóc lại để ý tới Ngôn Trạch Viễn đang ngồi sừng sững ở đây, nước mắt chưa kịp tuôn ra đã thu lại.

Sao ông cứ thấy việc mời Ngôn Trạch Viễn về nhà mình là sai lầm nhỉ?

Tô lão gia cười lấy lệ, nhìn khách quý nói:

"Khiến Ngôn Tổng chê cười rồi, con gái tôi còn khá trẻ con."

Ngôn Trạch Viễn lúc này đã ôn hòa hơn, anh cười cho phải phép, sau đó ẩn ý nói:

"Đúng vậy, Tô tiểu thực quả thực rất đoan trang, thành thuần, hiếm có ai như vậy."

Tô Nguyệt suýt sặc, lão già khú này đang nói cái gì vậy, muốn dọa cô đau tim hay gì.

Tất nhiên Tô lão gia không biết chuyện mờ ám giữa hai người bọn họ nên vô cùng vui vẻ nhận lời khen dành cho con gái từ Ngôn Trạch Viễn.

Khách tới dự sinh nhật không thể nào không có quà, Ngôn Trạch Viễn đương nhiên hiểu rõ việc này, anh nói:

"Hôm nay đến đây vội vàng không có chuẩn bị trước, Tô tiểu thư có thích gì không? Ngôn mỗ nhất định sẽ chuẩn bị cho cô."

Muốn anh được không?

Nói ngoài miệng thì như vậy, nếu cô thật sự đòi Ngôn Trạch Viễn giao thân thể cho cô, anh còn lâu mới chịu.

Ánh mắt của cô nhìn Ngôn Trạch Viễn đầy ý tứ, Tô lão gia không nhìn ra nhưng anh vô cùng rõ ràng, tiểu hồ ly kia lại bắt đầu suy nghĩ bậy bạ rồi.

Sau một hồi đánh mắt đưa tình, nhận thấy nếu còn trêu chọc tiếp sẽ bị cha mình phát hiện, Tô Nguyệt cong môi cười, bâng quơ nói:

"Chú Ngôn đoán xem."

"Nào Nguyệt Nhi, không được nháo."

Bình thường chiều con gái sinh hư không sao nhưng trước mặt người ngoài, Tô lão gia vẫn có chút nghiêm khắc.

Tô Nguyệt bĩu môi, cô có nháo gì đâu trời.

Ngôn Trạch Viễn hiểu ý cô, nhưng lại vờ như không hiểu, cười với Tô lão gia nói:

"Mảnh đất ở phía tây, sắp tới sẽ được tập đoàn Ngôn Hạ đầu tư xây dựng khu biệt thự, Tô tiểu thư thích cái nào, tôi liền tặng cô một cái đấy."

Tô Nguyệt kinh ngạc, mảnh đất vàng đó không phải có tiền mà vào ở được đâu. Nghe nói tập đoàn Ngôn Hạ đã mời cả thầy phong thủy tới xem đất, nơi đó không ở thì thôi, nếu ở rồi công việc, tình cảm, mọi thứ đều phất lên.

Đời trước nếu cô nhớ không nhầm thì đám nhà giàu tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới có một suất ở đó, mà chưa chắc đã có chỗ ở đẹp. Ngôn Trạch Viễn mà tặng không cho cô,còn tùy ý cho cô lựa chọn nữ.

Tự nhiên được cưng chiều, cô có chút không quen nha.

Không chỉ có cô mà Tô lão gia cũng suýt rớt hàm vì kinh ngạc, gần đây bàn bạc công việc cùng Ngôn Trạch Viễn, ông vẫn luôn đánh ý về việc mua căn biệt thự ở mảnh đất phái Tây kia cho Tô Nguyệt, không ngờ chưa kịp nói gì, nó đã tự rơi vào tay con gái ông.

Tô lão gia vui vẻ không che giấu nổi, vội vàng cảm ơn trước, tránh con gái dở tính tiểu thư:

"Ngôn tổng có lòng rồi, ta thay con gái cảm ơn cậu trước."

"Tô lão gia quá lời rồi, chỉ là món quà nhỏ thôi."

Tô Nguyệt nuốt nước bọt, quà này cũng nhỏ quá đi. Đúng là đại tư bản, suy nghĩ cũng không giống người bình thường.

...

Bữa tối kết thúc, Tô lão gia có việc phải tới thư phòng xử lí công việc, đành để Tô Nguyệt chăm sóc khách quý. Tuy nhiên ông không quá tin tưởng con gái đang trong thời kì phản nghịch, trước khi đi còn không ngừng căn dặn là không được nổi cáu, khôngđược đánh người.

Tô Nguyệt bị nói đến cáu giận, gật đầu liên tục sau đó vội đuổi người:

"Con biết rồi, cha cứ đi đi, không phải lo lắng."

Mặc dù không tin tưởng lắm nhưng Tô lão gia vẫn phải rời đi xử lí công việc. Vì vậy phòng khách chỉ còn cô cùng Ngôn Trạch Viễn ngồi uống trà, bầu không khí có chút ngại ngùng. Tối qua mới cùng nhau lăn giường, giờ nên nói gì cho ngầu?

Tô Nguyệt nghĩ mãi không ra, đang định hỏi anh có muốn ăn gì không thì thấy Ngôn Trách Viễn biến mất khỏi phòng khách. Cô vội vàng hỏi người làm thì mới biết anh đi vệ sinh.

Không tồi nha.

Ý đồ đen tối nhảy ra trong tâm trí cô, Tô Nguyệt đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh ở lầu 1, vừa hay lúc này Ngôn Trạch Viễn mở cửa đi ra, cô không nói hai lời liền chen vào trong, tiện thể khóa cửa lại.

Hạnh động diễn ra trong nháy mắt, ngay cả Ngôn Trạch Viễn cũng bị cô dọa sợ, nheo mắt lại.

"Em muốn làm gì."

"Chú Ngôn không gọi Tô tiểu thư nữa sao? Nghe không quen nha."

Ngôn Trạch Viễn không muốn cùng cô tranh cãi, kéo cô sang một bên tính ra ngoài tì cô nhóc kia đã ôm anh lại từ phái sau, giọng nói mềm mại quyến rũ nói:

"Không nhớ em sao bảo bối? Đêm qua anh còn khiến người ta rêи ɾỉ không ít nha."