Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Trở Lại: Từng Bước Quyến Rũ Ông Trùm

Chương 24: Điên vì em H+(1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kỹ năng hôn của Ngôn Trạch Viễn quả thực thượng thừa, Tô Nguyệt bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng, anh dường như đã mất kiểm soát, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, vừa trêu đùa lại tàn phá, hung hăng hút hết mật ngọt bên trong."Ưʍ...ah..ư..." Tô Nguyệt rêи ɾỉ trong sự kɧoáı ©ảʍ và khó chịu.

Cô bất giác bị cuốn vào vòng xoáy tìиɧ ɖu͙©, phía trên thì bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, hoa huyệt mẫn cảm bên dưới thì bị ngón tay thon dài trêu chọc, hai bên cùng kết hợp trực tiếp đánh tan hàng phòng thủ của cô.

Toàn thân Tô Nguyệt run lên như có sóng điện chạy qua, cảm giác ấy cô biết nó là gì.

"Ưʍ...ah...ư..."

Cơ thể chịu nhiều sự kí©h thí©ɧ cùng lúc, hạ thân nhanh chóng co rút, nháy mắt một lượng lớn chất dịch màu trắng ấm nóng được phun ra ngoài, bắn lên bàn tay to lớn của anh.

Cô vậy mà bị Ngôn Trạch Viễn hôn đến động tình.

Xấu hổ quá đi mất!

Ngôn Trạch Viễn cũng sững người, anh lưu luyến rời đôi môi cô, đem bàn tay của mình đưa lên xem thử, chất dịch màu trắng chảy dọc trên ngón tay anh, da^ʍ mỹ vô cùng.

Anh khẽ cười một cái, nhìn cô gái nằm dưới thân mình đang thở hổn hển sau khi được giải thoát, trêu chọc nói:

"Mới hôn thôi đã cao trào, xem ra em rất hư hỏng đấy."

"Hư hỏng con mẹ nhà anh, mau thả tôi ra."

Tô Nguyệt đen mặt, sáo lời này có thể phát ra từ cái tên vô cảm này chứ, làm như anh ta vô tội lắm đấy.

"Đồ biếи ŧɦái, anh còn không thả ra thì tôi..."

"Nói nhiều quá, em vẫn nên đừng nói chuyện."

Dứt lời Ngôn Trạch Viễn liền cúi đầu hôn lên cánh môi của cô, lần này nụ hôn của anh đã ôn nhu hơn nhiều, anh nhẹ nhàng tách hàm răng của cô ra, đầu lưỡi lần nữa tiến công xâm lược lãnh địa vốn thuộc về cô.

Áo sơ mi cởi ra hết nên anh rất dễ dàng đem áo ngực của cô vứt xuống sàn nhà, đồi núi trập trùng nháy mắt ấnr hiện sau lớp áo sơ mi như đang mời gọi người đàn ông đến chà đạp.

Bàn tay to lớn không chần chừ bao phủ lên nó, ngực của Tô Nguyệt rất lớn, một bàn tay không thể nào cầm hết, đã vậy độ đàn hồi còn rất cao khiến anh không kìm được mà điên cuồng trêu chọc.

Hai ngón tay của anh kẹp chặt nhũ hoa hồng hào, vừa kéo vừa nắn khiến nó cứng lên, sau đó lại tiếp tục nhào nặn nó thành đủ loại hình dạng.

"Ưʍ... không... không thể..." Tô Nguyệt lần thứ hai trong ngày bị hôn đến mờ mịt, vô thức kêu lên kháng cự.

Thế nhưng cô không biết rằng bộ dạng này của cô càng kí©h thí©ɧ Ngôn Trạch Viễn điên cuồng hơn, anh dùng tay lau khoé miệng, giọng nói khàn đặc vì tình ái :

"Ngoan, tôi sẽ làm em thoải mái."

Có ma mới tin anh.

Tô Nguyệt vẫn nuôi ý định chạy trốn nhưng suy nghĩ này của cô nhanh chóng bị dập tắt, tên đã lên dây sóng sắp có thể dừng lại, con ngươi của anh đen lại, giọng nói nhàn nhạt theo sự uy hϊếp.

"Muốn cậu nhỏ em biết bộ dạng này của em không?"

"Đồ biếи ŧɦái! Anh dùng nửa thân dưới để suy nghĩ à?"Tô Nguyệt trợn mắt nói.

Cô không thể ngờ một người cao quý như Ngôn Trạch Viễn lại dám dùng chuyện này để uy hϊếp cô, anh ta không sợ bị cậu nhỏ cô đập chết à."

Nhưng cô đã coi thường da mặt của anh rồi, Ngôn Trạch Viễn mỉm cười, giọng nói mang theo sự uy hϊếp:

"Ừ, chỉ biếи ŧɦái với em thôi.Nên tốt nhất đừng chọc giận tôi."

Rồi anh cúi đầu đem một bên gò bông ngậm vào, kế tiếp ra sức hút như một đứa trẻ khát sữa.

Tô Nguyệt đông cứng, cổ họng không tự chủ mà phát ra tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

"Ưʍ...ah...Ngôn Trạch Viễn, anh điên rồi."

Dáng vẻ khi say rượu của anh ta thật sự quá điên rồ, Tô Nguyệt bắt đầu cảm thấy mình không hiểu rõ người đàn ông này, vị tổng tài cấm dục hay tên cường hào biếи ŧɦái, đâu mới là con người thật của anh?

"Điên vì em." Đôi mắt Ngôn Trạch Viễn như bùng cháy, ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© đã xâm chiếm lí trí anh.

Một tay anh chế ngự đôi tay đã bị trói lại của cô, tay kia gắt gao ôm chặt eo thon, môi mỏng ngậm lấy bên nhũ hoa vừa nãy chưa được chăm sóc, ra sức hút, tựa như muốn hút ra sữa của cô vậy.

"Ưʍ... nhẹ chút... nhẹ chút Ngôn...."

Mặc dù cô cầu xin với tiếng rêи ɾỉ dứt quãng, Ngôn Trạch Viễn không chịu buông tha, thậm chí còn thô bạo hơn, cắn nhẹ một cái vào nhũ hoa cô trừng phạt.

"A a a a ..." Tô Nguyệt rướm người lên rêи ɾỉ, hai mắt mờ ảo giữa màn sương mù, tay không thể cử động được nên chỉ biết lắc người né tránh.

Ngôn Trạch Viễn không cho cô cơ hội lùi bước, cô càng chống cự anh càng muốn chà đạp đoá hoa hồng có gai này, miệng ngậm chặt nhũ hoa, cánh tay ở trên eo không biết từ khi nào đã xâm chiếm bên nhũ hoa còn lại, xóa nắn nó vô cùng điêu luyện.

Không thể phủ nhận rằng Ngôn Trạch Viễn rất biết chơi ngực, Tô Nguyệt từ đau đớn nhanh chóng chuyển sang ngứa ngáy khó chịu, vừa rồi còn kêu nhẹ nhàng một chút, chậm một chút bây giờ lại muốn anh nhanh hơn, mạnh hơn nữa.

"Ngôn... nhanh... nhanh lên."

Tô Nguyệt cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, vặn vẹo tự nâng người dâng hiến bộ ngực lớn cho anh thưởng thức.

Hàm răng trắng ma sát nhũ hoa mỏng manh đã sưng đỏ như quả cà chua bi, anh biết cô đã hứng tình nên cũng dần vứt bước dạo đầu sang một bên.

"Nguyệt, anh muốn em."

Giọng nói khàn khàn, gợi cảm đến mức Tô Nguyệt cũng phải mủi lòng, cô theo bản năng liền gật đầu.

"Ừm."

Nhận được sự chấp thuận, Ngôn Trạch Viễn đem nam căn to lớn đến trước cửa động ẩm ướt, vừa rồi mới bị anh hôn đến mức cao trào rồi nên nơi này đặc biệt mẫn cảm. Cự vật chỉ vừa chạm nhẹ một chút Tô Nguyệt đã hoảng hốt kêu lên:

"Ngôn... từ từ đã.... nó lớn... lớn quá."

Con mồi đã dâng tới tận miệng rồi, Ngôn Trạch Viễn sao có thể đợi thêm, anh vờ như không nghe thấy lời cô nói nhanh chóng mang bạn nhỏ của mình tiến vào bên trong.

"A... Ngôn...con mẹ anh."
« Chương TrướcChương Tiếp »