Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Trở Lại: Từng Bước Quyến Rũ Ông Trùm

Chương 25: Điên vì em H+(2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vật to lớn đột nhiên tiến vào khiến hạ thân cô như muốn xé toạc ra, Tô Nguyệt khóc nức nở cầu xin."Lớn quá... không được đâu..."

Ngôn Trạch Viễn cũng khó chịu chẳng kém phần cô, mặc dù anh đã làm bước dạo đầu vô cùng kỹ lưỡng nhưng không ngờ cô vẫn chặt như vậy, gân xanh nổi lên trên trán anh, cự vật mới vào được một phần ba, giờ muốn rút ra cũng không rút được, mà tiến vào thì cũng khó.

"Ngoan, thả lỏng ra Nguyệt."

"Thả con mẹ anh...ưʍ..."

Thành âm mang theo sự cáu kỉnh, nhưng cô nhanh chóng bị vật to lớn trong hạ thân làm cho run rẩy, Tô Nguyệt lúc này như con thuyền lênh đênh giữa bờ biển rộng lớn, hiện tại cô chỉ muốn nhanh chóng rút vật kia ra.

Tô Nguyệt vặn vẹo người, cố gắng đem vật nam tính rút ra nhưng ngược lại, càng làm nó tiến vào sâu bên trong thêm một chút, trực tiếp cô hét lên vì đau đớn.

"A...tên cầm thú...anh..."

Kí©h thí©ɧ quá mức khiến Tô Nguyệt nói năng loạn xạ, không thể sắp xếp được câu từ cho hoàn chỉnh.

Cái đó của Ngôn Trạch Viễn lớn quá, hoàn toàn vượt xa kích thước của người bình thường. Cô đã từng trải nghiệm một lần nên biết rõ nếu nhét cả vào sẽ đáng sợ đến thế nào. Ngay cả vừa rồi đã trải qua một lần cao trào thì cô cũng chẳng thể nào tiếp nhận nổi cự vật này.

"Ngôn... chúng ta thương lượng một chút, anh đừng vào nữa, đừng..."

Cô còn chưa nói hết câu, Ngôn Trạch Viễn đã đem vật nam tính thô cứng của anh tiến vào, quá nhanh quá thô bạo, khiến Tô Nguyệt kêu la thảm thiết.

"A a a..."

Thật sự Ngôn Trạch Viễn cũng chẳng đành lòng để tiểu hồ ly trong ngực chịu tổn thương, anh cắn răng chịu đựng đem cô bế lên, cúi đầu cắm xuống xương quai xanh xinh đẹp, anh biết nơi nào là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể của cô.

"Ưʍ...ưʍ..." Tô Nguyệt run rẩy cúi đầu nhìn người đàn ông đang vùi đầu ở xương quai xanh mình.

Anh biết cô đang nhìn nên cũng ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt anh đỏ ngầu, đang rực cháy vì tìиɧ ɖu͙©.

"Nguyệt, đừng sợ thả lỏng ra em."

Nói rồi anh lại tiếp tục đẩy hông mình, đem cự vật cắm loạn xạ bên trong cô.

"Chậm... chậm lại..."

Hai mắt Tô Nguyệt đỏ hoe, cô khóc nức nở nãy giờ, giọng nói cũng khàn đặc đi nhiều, sức lực phản kháng cũng chẳng còn, chỉ biết cầu xin anh làm chậm hơn.

Ngôn Trạch Viễn vừa hôn cổ cô vừa thở dốc, cô vẫn đang khép chặt nên anh chẳng thể nào động đậy, tay phải đặt trên eo cô nhẹ nhàng vuốt ve, mong rằng nơi đó đừng hút chặt vậy nữa.

Bọn họ đã từng quan hệ một lần nhưng xem ra thể chất của cô quá đặc biệt, dù có phá thân vẫn khít chặt như xử nữ, Ngôn Trạch Viễn không biết mình nên vui hay nên buồn khi có được báu vật như vậy.

Từ lúc cự vật của anh tiến vào đến giờ, tiểu huyệt ẩm ướt kia không ngừng hút chặt, vừa ngứa ngáy lại thoải mái, nếu không phải anh kiềm chế giỏi chỉ sợ vừa mới cắm vào, đã bắn ra bên trong cô.

Như thế thật thì quá mất mặt rồi.

"Ưʍ...Ngôn...anh đừng động." Tô Nguyệt dưới sự xoa bóp nhiệt tình của anh mãi mới có cảm giác thoải mái, cô còn muốn tận hưởng thêm một chút.

Ngôn Trạch Viễn hít thở sâu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô đang tận hưởng kɧoáı ©ảʍ một mình liền không vui, anh nhanh chóng thẳng lưng, cự vật dưới sự bôi trơn của bạch dịch tổng tiến công tiểu huyệt, từng tầng tầng lớp lớp thịt được tách ra, cứ như vậy một đường đâm sâu thẳm vào nơi sâu nhất, thô bạo lớp đầy bên trong.

Tô Nguyệt đang mơ hồ tận hưởng kɧoáı ©ảʍ trợn tròn mắt vì kinh hãi, cảm giác đau đớn liền truyền tới, hạ thân co rút dữ dội, cô hét lên:

"A...con mẹ anh... đồ cầm thú."

Ngôn Trạch Viễn không thích thói quen chửi bậy khi làʍ t̠ìиɦ của cô, không do dự cắn mạnh xuống xương quai xanh, trừng phạt vô cùng tàn nhẫn.

"A.."

Tô Nguyệt lần nữa kêu lên, tiểu huyệt gắt gao hút chặt cự vật, Ngôn Trạch Viễn thật sự không biết là mình đang trừng phạt cô hay trừng phạt chính mình.

Đôi mắt của anh nhìn lướt qua nơi họ đang giao hợp, vô cùng da^ʍ mĩ, nhưng cứ như thế này thì không phải cách, cả cô và anh đều không thoải mái. Ánh mắt anh tối lại, ẩn chứa một tia nguy hiểm, thanh âm trầm ấm vang lên, từng câu từng chữ nói ra đều mang ý dụ dỗ cô gái nhỏ.

"Thả lỏng ra nào, tôi sẽ rút ra. Được chứ?"

Tô Nguyệt mơ hồ cúi đầu nhìn người đàn ông vừa cắn xương quai xanh mình, cô nửa tin nửa ngờ hỏi lại:

"Thật?"

"Đúng vậy, tin tôi."

Tin lời gian thương quả thực có hơi khó, nhưng tư thế này quá khó chịu, Tô Nguyệt đành liều tin tưởng anh thêm một lần.

Tiểu huyệt vừa thả lỏng, Ngôn Trạch Viễn thực sự mang vật nam tính của mình rút ra, nhưng hành động tiếp theo làm cô kêu la hoảng hốt:

"A...a...."

Ngôn Trạch Viễn thật sự giữ lời sẽ đem cự vật rút ra nhưng anh không có nói là sẽ không cắm vào lại, do đó trước sự vui mừng của Tô Nguyệt, anh đem người cô lật lại, từ phía sau thô bạo cắm vào.

"Ưʍ...đồ lửa đảo...gian thương." Tô Nguyệt biết mình bị lửa không ngừng chửi bới tên đầu sỏ.

Hạ thân của cô đau nhức, nóng ran, đùi non cũng cảm giác như đang có thứ gì chảy xuống, Tô Nguyệt không dám tưởng tượng ra những gì mình đang trải qua.

Vật nam tính thô to màu tím nguyên cây cắm vào tiểu huyệt cô, tiểu huyệt nhỏ bé bị cưỡng ép phải tiếp nhận vật cường đại, cảm giác căng đầy như sắp rách ra.

Tô Nguyệt đau đớn rêи ɾỉ:

"Sâu... ưʍ...sâu quá."

"Từ từ rồi sẽ quen."

Ngôn Trạch Viễn không còn ôn nhu nữa, tư thế la hán đẩy xe này kí©h thí©ɧ anh hơn bình thường, người đàn ông đem mông cô nhấc cao lên, cự vật thô cứng chậm rãi rút ra rồi lại nhanh chóng tiến vào, con quái vật khổng lồ dính đầy bạch dịch không phút nào ngừng nghỉ cả.

"Không được Ngôn... chậm lại..."

Tô Nguyệt khàn giọng cầu xin, đôi tay mảnh mai bị trói lại đang túm chặt ga giường, cả người cô mềm nhũn, không thể chịu nổi sức lực quá lớn này.

Mỗi lần anh thúc vào, cả người cô như bị đổ về phía trước, đôi gò bông cũng lắc lư theo cú nhấp vào rút ra của anh.

Hình ảnh dâʍ ɭσạи đến chói mắt, Ngôn Trạch Viễn hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân không thể bắn ra sớm vậy.

"Quỳ cho vững, không em tự chịu trách nhiệm." Giọng nói khàn đặc ra lệnh, bàn tay to lớn của anh túm lấy vòng eo mảnh khảnh tinh tế của cô, gia tăng tốc độ rút ra thọc vào.

"Ừm...ư...ah..ưʍ."

Tốc độ này vượt ngoài sức tưởng tượng, Tô Nguyệt thở dốc đón nhận từng cú thúc vào của anh, cô không có cách nào tưởng tượng nổi đằng sau dáng vẻ lạnh lùng cấm dục ấy lại là một tên cầu nam nhân.

Ngoài việc rêи ɾỉ ra Tô Nguyệt thật sự không thể làm gì khác, cô giống như món đồ chơi của Ngôn Trạch Viễn, mặc anh trêu chọc đến sung sướиɠ, mỗi lần cự vật tiến vào bên trong, cơ thể mẫn cảm của cô liền run lên, cảm giác bị điện giật mà cũng chẳng phải. Nếu không phải eo cô đang được anh giữ chặt thì Tô Nguyệt sớm đã ngã xuống giường.

"Ừm...ah...con mẹ anh...đậu xanh... tên cầm thú."

Tô Nguyệt càng chửi càng hăng, bình thường ngoan ngoãn bao nhiêu thì chỉ cần chọc giận là cô liền xù lông, Ngôn Trạch Viễn cũng sớm nhận ra tính cách này của cô, ban đầu còn muốn sửa nhưng lăn lộn một hồi liền cảm thấy cũng khá thú vị.

"Thích chửi tôi như vậy?"

"Đúng rồi, tôi chửi chết mẹ anh."

Đâu còn là dáng vẻ của tiểu thư đại các, nhưng Tô Nguyệt chẳng quan tâm, hiện tại cô chỉ muốn mắng người.

Ngôn Trạch Viễn bật cười, đôi mắt cáo già nheo lại, ánh mắt thâm thúy đến đáng sợ, thanh âm thập phần gợi cảm do đang sung sướиɠ.

"Vậy liền cho em chửi."

Lại một đợt sóng nữa đánh tới, tay phải Ngôn Trạch Viễn bóp ngực cô, tay trái nắm chặt eo cô, vật nam tính to lớn thô bạo đâm chọc, nguyên cây cứ thế tiến vào rồi rút ra đem theo lượng lớn bạch dịch chảy ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »