Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Trở Lại: Từng Bước Quyến Rũ Ông Trùm

Chương 26: Điên vì em H+(3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chẳng biết đã qua bao lâu, Tô Nguyệt bị anh chơi đến sống dở chết dở, cô cứ chuẩn bị ngất đi lại bị cơn kɧoáı ©ảʍ ập tới đột ngột làm cho tỉnh táo, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, thần trí cũng dần trở nên mơ hồ."Ngôn...ưʍ...dừng lại...ah."

Ngôn Trạch Viễn biến thành con cáo già tham lam, mặc cho cô cầu xin thế nào cũng chẳng buông tha, bọn họ đã trải qua rất nhiều tư thế kì lạ, nhưng dù có vậy sức chiến đấu của anh cũng chẳng giảm sút.

Chỉ đáng thương cho Tô Nguyệt chân tay mệt rã rời, chỉ biết phó mặt bản thân cho anh muốn làm gì thì làm.

"Sâu...sâu quá... Ngôn...ừm..."

Đôi mắt đỏ ngầu như máu của Ngôn Trạch Viễn nhìn cô, kế tiếp cúi đầu xuống ngậm nhũ hoa vào trong miệng, đầu lưỡi liếʍ láp nó, sau đó hút mạnh một cái.

"A a a..."

Cả người Tô Nguyệt cong như con tôm, toàn thân run rẩy, hạ thân mẫn cảm tiếp tục phun trào dịch mật.

Cự vật trong tiểu huyệt đang ra vào mạnh mẽ như máy đóng cọc bỗng bị xối một dòng bạch dịch ẩm ướt, toàn thân Ngôn Trạch Viễn căng cứng, hít thở gấp gáp, nghiến răng nói:

"Tiểu hồ ly, em không nói tiếng nào liền cao trào, muốn bức chết tôi hay sao?"

"Phải trừng phạt tiểu hồ ly dâʍ đãиɠ mới được."

Anh nói xong liền đem chân trái cô đặt lên vai mình, cự vật thô cứng vừa rút ra bên ngoài liền nhanh chóng cắm mạnh vào trong, tiểu huyệt liên tục bị công kích đã nhảy cảm quá sức tưởng tượng dịch mật chảy ra ào ào theo từng cú thúc vào rút ra của anh.

"A... cầm thú...anh..ah..ưʍ.."

Tô Nguyệt không rõ cảm giác đang ập tới là vui sướиɠ hay đau đớn nữa, cô chỉ biết rằng tên đàn ông thối tha này còn lâu mới kết thúc trận chiến của anh.

Sức lực trên giường của Ngôn Trạch Viễn quả thực đáng nể, tiểu huyệt nhỏ nhắn của cô bị cự vật màu tím của anh làm căng ra, mỗi lần anh cắm vào đều nghe thấy tiếng nước róc rách, âm thanh vô cùng sống động, kí©h thí©ɧ người nghe.

"Ưʍ...đừng làm nữa.... tôi mệt lắm rồi."

Tô Nguyệt liên tục thở dốc, trên gương mặt cô còn vương lại không ít giọt lệ, cô thật sự không thể tiếp tục.

"Không phải em muốn tôi làm em sao?"

Giọng nói của nam nhân mang theo sự trêu đùa, anh cắn mạnh vào cổ cô, lại thêm một ấn kí nữa xuất hiện, đỏ chói, nhìn vô cùng chói mắt.

"Bây giờ đạt được nguyện vọng rồi liền muốn bỏ chạy."

Tô Nguyệt rùng mình, thanh âm đó quá đáng sợ, cô bất giác lắc đầu muốn chối.

"Không... không có."

"Vậy sao?"

Ngón tay thô dài nâng cằm Tô Nguyệt lên, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm của anh gắt gao nhìn cô, khoé môi bất ngờ nhếch lên, nở nụ cười nguy hiểm.

"Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta quan hệ không?"

Tô Nguyệt tròn mắt nhìn anh, hoài nghi ý đồ của Ngôn Trạch Viễn, cái tên gian thương này chắc chắn lại tính gài cô. Đồ đó cô dứt khoát không trả lời.

"Hửm? Không nhớ sao?"

Phần hông của Ngôn Trạch Viễn bất ngờ đẩy mạnh về phía trước, anh lại tiếp tục dở trò xấu xa, vật nam tính to lớn dữ dội tàn phá bên trong tiểu động ẩm ướt.

"Khoan....ừm... tôi phải nhớ cái gì?" Tô Nguyệt toàn thân lơ lửng, cảm giác như chỉ cần bàn tay trên eo cô của Ngôn Trạch Viễn không giữ chắc thì cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

"Em thật là không ngoan, uổng công tôi trên giường hầu hạ em lâu vậy."

Giọng điệu cùng gương mặt đẹp trai kết hợp bày ra một dáng vẻ bị tổn thương nghiêm trọng. Diễn xuất cũng tốt đấy, chỉ nhìn thôi cô có khi cũng sẽ bị Ngôn Trạch Viễn đánh lừa. có điều hành động của anh đã phá bỏ sự diễn xuất đỉnh cao ấy.

Vẻ mặt thì đứng đắn nhưng nhìn xem, tay anh còn đang bận trêu đùa nhũ hoa của cô, không những vậy nó còn hung hăng chà đạp đôi gò bông to lớn, xoa nắn thành đủ loại hình thù.

Tô Nguyệt khó chịu trừng mắt, cố kìm nén âm thanh rêи ɾỉ đỏ mặt kia.

"Ừm ...anh có giỏi thì thả tôi ra...ah... chắc tôi cần anh hầu hạ đấy."

Ngôn Trạch Viễn cụp mắt nhìn cô, tiểu hồ ly tức giận rồi, khoé môi cong lên, lộ ra lúm đồng tiền hiếm thấy.

"Không sao, tôi tự nguyện cống hiến sức lực cho bà chủ Tô, mong bà chủ không chê "

Tô Nguyệt có một dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, chỉ cần cô ngứa miệng chọc anh, cái tên điên này sẽ không dùng lời nói để dạy dỗ cô nữa, mà thay vào đó là dùng hành động bắt cô im miệng.

Hạ thân đang dính lấy nhau, Ngôn Trạch Viễn cũng chẳng thèm rút cự vật lớn ra, trực tiếp xoay 180 độ bên trong cô, đem cô úp ngược lại đưa lưng về phía anh.

"A a a..ưʍ...ah..."

Má ơi, Tô Nguyệt hoảng sợ, theo bản năng ham sống sợ chết mà cúi đầu.

"Không... không được... như vậy quá sâu."

"Sáo lại không được? Vừa rồi em còn cao trào đến hai lần với tư thế này đó."

Dứt lời cố máy đóng cọc chạy bằng cơm lại tiếp tục khởi động, Ngôn Trạch Viễn đặt tay lên hông cô, ra sức hỗ trợ cự vật tiến vào khai phá bên trong hoa huyệt.

"Ưʍ... không được...á a a." Tô Nguyệt kinh hoảng kêi lên, cảm giác được đầu quy của anh vừa va chạm với tử ©υиɠ.

Anh điên thật rồi!

"Thân thể thành thật hơn lời nói, không phải em đang rất sướиɠ sao?"

Ngôn Trạch Viễn gia tăng tần suất đâm chọc, hung hăng phá hoại tiểu huyệt mê người nghìn năm có một này.

Tô Nguyệt run rẩy, tư thế này đặc biệt kí©h thí©ɧ cô hơn bình thường, cảm giác run rẩy ấy ập tới, không cần nói cô cũng biết là đợt cao trào tiếp theo của mình lại tới rồi.

"Ưʍ... tôi...tôi sắp ra."

Ngôn Trạch Viễn dừng động tác, anh đem cự vật rút ra, cùng lúc đó mật ngọt bên trong tiểu huyệt cũng được bắn ra.

"A...a...ah..." Tô Nguyệt khàn giọng rêи ɾỉ, quá mức kí©h thí©ɧ rồi.

Ngôn Trạch Viễn sợ cô sẽ ngã xuống giường nên giữ chặt eo cô, chỗ bạch dịch chảy ra kia vừa hay trở thành nước rửa cho cự vật. Anh nheo mắt nhìn dịch mật của cô đang tưới lên vật nam tính to lớn của anh, cô nhóc này quả thực là cực phẩm. Cao trào bao nhiêu rồi vẫn còn nhiều nước như vậy.

Sự ấm áp của dịch mật khiến cự vật phát hỏa, lưng của Ngôn Trạch Viễn cứng đờ, lần này anh không nhịn mà quyết định bắn ra, vật nam tính được anh để trên bụng Tô Nguyệt, anh đem nó cọ xát với bụng cô một vài cái, ngay sau đó đống dịch trắng đυ.c nhanh chóng được giải phóng, bắn ra khắp cơ thể thậm chí là cả trên mặt Tô Nguyệt.

"Ừm..." Ngôn Trạch Viễn khẽ rên vì thỏa mãn.

Anh nhìn Tô Nguyệt, cũng may vừa rồi khi đạt tới cao trào Tô Nguyệt đã ngất lịm vì lao lực quá độ, nếu không dựa theo tính cách của cô, chắc chắn sẽ chửi mắng anh một trận ra trò mới thôi.

Ý thức được điều này, Ngôn Trạch Viễn dù có lưu luyến tác phẩm vĩ đại này của mình cũng phải ngoan ngoãn bê cô lên, sải bước về phía nhà tắm để rửa sạch giúp cô.

Có điều tiểu hồ ly này, dù đã hôn mê,. miệng vẫn không quên lẩm 6:

"Báo cáo.... báo cáo.

Ngôn Trạch Viễn bị cô chọc cười, không biết nên nói sao với cô, trải qua chuyện đêm nay tâm tình anh cũng tốt hơn, có lẽ anh nên suy nghĩ lại về mối quan hệ lâu dài giữa hai bọn họ.
« Chương TrướcChương Tiếp »