Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Trở Lại: Từng Bước Quyến Rũ Ông Trùm

Chương 29: Lời thách thức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Ngôn Trạch Viễn, cô nhanh chóng trở về chỗ làm việc của mình, dù sao cũng không thể để xuất hiện những tin đồn xấu giữa cô và anh. Dựa theo tình hình vừa nãy, chắc chắn anh cũng chẳng mong chạm mắt với cô nữa.Tô Nguyệt thở dài dựa lưng vào ghế, sao những chuyện rắc rối cứ lần lượt kéo đến với cô vậy.

Đau đầu quá đi mà!

"Cậu đến sớm vậy Tô Nguyệt?" Ngôn Tuệ Mẫn vô vai cô từ phía sau.

Tô Nguyệt ngoái đầu lại, theo thói quen nở nụ cười tươi tắn.

"Cậu cũng tới sớm vậy."

"Nay tớ phải chuẩn bị nước cho cuộc họp nên đến sớm thôi, còn cậu..."

Ngôn Tuệ Mãn nhìn đống tài liệu bày ra la liệt trên bàn không khỏi cảm thán, thương xót hỏi:

"Đừng nói cậu thức cả đêm ở công ty để làm hết đống này nhá."

"..."

Tô Nguyệt không biết trả lời sao, quả thực có thức cả đêm nhưng không phải để làm báo cáo.

Có điều Ngôn Tuệ Mẫn thấy cô không nói gì liền ngầm hiểu cô đã cống hiến toàn bộ thanh xuân và tuổi trẻ cho công ty, trong đôi mắt của cô ấy không dấu nổi sự nể phục.

"Chăm chỉ quá đi Tô Nguyệt."

"Haha...cũng bình thường thôi."

Ngoại trừ cười ra Tô Nguyệt quả thực không biết phản ứng sao.

Cô đúng là nhân viên ưu tú, bán thân cho sếp tổng để nhờ vả người ta làm báo cáo cho, thế nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy liền phủi mông không nhận người, từ chối lời cầu hôn có phần sơ sài của anh.

Nếu để người khác biết chuyện này, Ngôn Trạch Viễn chắc chắn sẽ gϊếŧ cô.

Nghĩ tới thôi mà Tô Nguyệt đã rùng mình sợ hãi.

"Này Tô Nguyệt."

Tiếng gọi của Ngôn Tuệ Mẫn kéo cô khỏi dòng suy nghĩ vớ vẩn, cô mơ hồ đáp:

"Hả?"

Ngôn Tuệ Mẫn nhìn cô do dự nói:

"Cậu cẩn thận chút nhá, vừa nãy tớ gặp trưởng phòng Triệu, hôm nay chị ấy đáng sợ lắm."

"Chị ấy mới bao nhiêu tuổi mà tiền mãn kinh sớm vậy."

Tô Nguyệt thở dài, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, mới trốn thoát khỏi móng vuốt của Ngôn Trạch Viễn chưa bao lâu thì lại va phải Triệu Huệ Tử. Trong lòng không khỏi âm thầm cầu nguyện cho bản thân.

Nhắc tào tháo là tào tháo tới liền, tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà vang lên.

Tô Nguyệt cùng Ngôn Tuệ Mẫn quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng động, Triệu Huệ Tử lúc này cũng đi vào, tuy cô và Ngôn Tuệ Mẫn có chào hỏi, nhưng cô ta hoàn toàn ngõ lơ bọn họ, đi thẳng tới phòng làm việc của mình.

Rầm!

Tô Nguyệt cùng Ngôn Tuệ Mẫn ngơ ngác nhìn nhau, cả hai đều sững người, xem ra lại nổi điên rồi.

Thật ra thì số lần Triệu Huệ Tử nổi điên tại văn phòng cũng không ít, nhưng cứ 10 chuyện thì 9 chuyện liên quan tới Tô Nguyệt, nên mọi người đều ngầm hiểu rằng trưởng phòng Triệu của phòng kinh doanh không ưa cô thực tập sinh mới họ Tô.

Đương nhiên điều này cũng rất vừa ý những nhân viên khác trong phòng, vì họ tự tin rằng một thực tập sinh mới bị sếp ghét sẽ chẳng thể nào thay thế họ, do đó chẳng có một ai quan tâm hay đứng ra nói đỡ cho cô.

Ngoại trừ Ngôn Tuệ Mẫn.

Có điều bọn cô đều là phận thực tập sinh nên cũng không mong công việc của cô ấy gặp vấn đề.

Tô Nguyệt nhìn Ngôn Tuệ Mẫn, mỉm cười nói:

"Lát nữa chị ta có mắng tớ thì cậu cũng đừng nói gì nhé, tránh bị chị ta hành hạ tiếp."

Lần trước Ngôn Tuệ Mẫn nói giúp cô mà bị Triệu Huệ Tử bắt đi khảo sát dưới trời nắng 40 độ cả tuần liền, một cô gái gái nhỏ bé như cô ấy sao có thể chịu đựng nổi sự khắc nghiệt ấy.

Chỉ có thể nói rằng thủ đoạn của Triệu Huệ Tử quá ác rồi.

Ngôn Tuệ Mẫn:

"Nhưng...như thế cậu phải làm sao?"

"Có gì đâu, mắng xong là xong, nhưng nếu cô ta còn cố ý chèn ép tớ nữa thì không xong đâu."

"Này, cậu tính làm gì thế?"

"Lát nữa cậu sẽ biết."

Tô Nguyệt nháy mắt cười, cô hoàn toàn tự tin bản báo cáo hôm nay không có điểm gì để chê cả. Tuy nhân cách của Ngôn Trạch Viễn còn phải xem xét lại nhưng năng lực thì chắc chắn không tầm thường.

Cô rất muốn xem Triệu Huệ Tử có thể bới móc gì từ bản báo cáo này.

...

Trong phòng họp Tô Nguyệt đứng lên trình bày về những nội dung trong bản báo cáo, tuy không phải do đích thân cô làm nhưng ý tưởng cũng chẳng khác bản báo cáo của cô là bao.

"Đó là toàn bộ những gì tôi đã tìm hiểu, cảm ơn mọi người đã lắng nghe."

Cả một phòng họp im thin thít, không một ai vỗ tay hay gì cả. Bọn họ đều dựa theo sắc mặt của Triệu Huệ Tử để chọn thái độ phù hợp. Nếu cô ta không vui, không thích ai, thì bọn họ cũng sẽ tự giác cô lập người đó.

Một môi trường độc hại như vậy, cô cũng chẳng có lưu luyến gì. Nếu không phải do ông cậu nhà cô cưỡng ép thì còn lâu cô mới nhẫn nhịn, chịu nhục lâu như vậy.

Tô Nguyệt đứng thẳng người, khóe môi cong lên, nở một nụ cười tiêu chuẩn, cô nói:

"Trưởng phòng Triệu, có chỗ nào không hài lòng sao?"

Đôi mắt của Triệu Huệ Tử lướt qua bản hợp đồng trước mắt mình, sau đó nhìn về phía cô bằng ánh mắt sắc lạnh, cô ta nhẹ nhàng phun ra hai chữ :

"Rác rưởi."

Triệu Huệ Tử nhìn cô thanh âm mang theo sự trào phúng.

"Sinh viên đại học Đại Hoa chỉ được như thế này thôi sao? Xem ra tôi quá kì vọng vào cô rồi!"

Tô Nguyệt cười, hai tay của cô nắm lai, phải nhẫn nhịn.

"Trưởng phòng Triệu, mong chị chú ý lời nói của mình."

"Tôi nói gì sai sao? cái thứ rác rưởi của cô cũng dám gọi là báo cáo, lừa ai vậy?"

Con mẹ nó, cô chịu hết nỗi rồi. Một tuần qua là quá đủ.

Tô Nguyệt đập mạnh tay xuống bàn, trực diện nhìn cô ta:

"Ồ, vậy chị nói tôi xem chỗ nào không ổn? có như như chị mở miệng ra là chê nhưng chẳng chỉ ra chỗ sai cho cấp dưới. Hay chị chê cho sướиɠ cái mồm chị?"

"cô..." Triệu Huệ Tử sửng sốt, cô ta không ngờ Tô Nguyệt dám phản kháng.

"Cô cái gì mà cô, tôi tôn trọng chị vì chị là sếp tôi, nhưng nếu một người sếp không có năng lực thì..."

Tô Nguyệt quét mắt nhìn xung quanh phòng, ai cũng đang kinh hoảng trước màn chửi thẳng mặt sếp của cô, nhưng cô chẳng quan tâm, cô nhếch môi, đáy mặt lộ ra sự khinh thường và nói tiếp:

"Chị không xứng đáng được tôi tôn trọng, Triệu Huệ Tử à."

Triệu Huệ Tử tức đến toàn thân run rẩy, cô ta hét lên:

"Tô Nguyệt cô cút cho tôi, từ ngày mai cô không còn là nhân viên của Ngôn Hạ nữa."

Chắc cô cần công việc này đấy.

Tô Nguyệt nhún vai không chút lo sợ đáp:

"Tùy cô thôi, mong rằng cô không hối hận vì quyết định của mình."

"Cút ngay cho tôi, tập đoàn Ngôn Hạ không chào đón cô."
« Chương TrướcChương Tiếp »