Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Trở Lại: Từng Bước Quyến Rũ Ông Trùm

Chương 30: Ngôn Trạch Viễn đứng ra bảo kê

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự kiện chấn động của phòng kinh doanh nhanh chóng truyền tới tai Trần Hạo. Thân là thư kí của Ngôn Trạch Viễn, cậu ta vốn chẳng quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng ai bảo tiểu công chúa Tô gia đang làm ở đó, đã vậy ông chủ của cậu ta cùng Tô tiểu thư này còn có mối quan hệ không bình thường.Do đó, bên cạnh xử lí những công việc quan trọng, cậu ta còn phải nghe ngóng tình hình về Tô Nguyệt, tránh cô xảy ra chuyện gì khó mà báo cáo với Ngôn Trạch Viễn.

Nhưng ai biết rằng, mới được hơn một tuần mà tiểu công chúa Tô gia đã bị đuổi việc.

Trần Hạo đau đầu, lấy can đảm tới gõ phòng chủ tịch để xin ý kiến.

"Cốc, cốc, cốc,..."

"Vào đi."

Trần Hạo mở cửa bước vào bên trong, sau đó cẩn đi tới trước bàn làm việc của Ngôn Trạch Viễn báo cáo công việc.

"Ngôn tổng, Tô tiểu thư xảy ra chuyện rồi."

Cạch! Chiếc bút trên tay Ngôn Trạch Viễn rơi xuống, anh ngẩng đầu lên nhìn Trần Hạo, hàng lông mày rậm hơi dính lại với nhau.

"Xảy ra chuyện?"

Lần đầu tiên thấy ông chủ căng thẳng như vậy, Trần Hạo có hơi giật mình, vội vàng giải thích ngay lập tức.

"Chuyện là Tô tiểu thư cùng trưởng phòng Triệu cãi nhau tại cuộc họp. Sau đó trong lúc căng thẳng, trưởng phòng Triệu đã đuổi việc Tô tiểu thư."

"Cô ấy làm ở chỗ Triệu Huệ Tử?"

"Đúng rồi sếp, vì Tô tiểu thư ngày đầu đi làm tới muộn, nên còn vị trí nào thì được phân vị trí đó."

Ngôn Trạch Viễn cụp mắt, anh trầm ngâm một hồi.

Dựa theo hiểu biết của anh ta về tính cách Tô Nguyệt, có thể nhẫn nhịn được một tuần là quá kì tích rồi. Cô gái này từ nhỏ đã là viên ngọc trên tay Tô lão gia, nhà ngoại lại là nhà họ Hứa, cô vốn chẳng cần cúi đầu trước ai cả.

Tay của Ngôn Trạch Viễn xoa xoa lông mày, bảo sao hôm qua cô mang theo báo cáo đến cầu cứu anh, hoá ra là bị Triệu Huệ Tử bắt nạt.

Trần Hạo không biết ông chủ đang gặp vấn đề gì, nhưng cậu ta phải xác nhận một vài chuyện trước đã.

"Chuyện của Tô tiểu thư chúng ta nên xử lý sao đây sếp?"

Ngôn Trạch Viễn nhìn cậu ta lạnh lùng nói:

"Cậu nghĩ xem nên làm thế nào?"

Vốn Triệu Huệ Tử đã mắc chứng bệnh tiểu thư nặng, giờ thêm Tô Nguyệt nữa, cậu ta quả thật không biết nên làm thế nào. Sếp hỏi vậy cũng khó quá rồi.

Trần Hạo suy nghĩ một hồi, do dự nói ra phương án của mình:

"Để tôi liên lạc mời Tô tiểu thư quay lại? Dù sao bên phía Hứa tổng chúng ta cũng đã hứa là chăm sóc cô ấy cho tốt rồi."

Sợ Ngôn Trạch Viễn không đủ tin tưởng, anh ta còn bồi thêm mấy câu:

"Ngôn tổng ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ thuyết phục được Tô tiểu thư."

Ngôn Trạch Viễn không trả lời ngay, anh nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo, không đặt ai vào mắt của cô, nếu thực sự cô muốn quay lại, trừ khi là đích thân Triệu Huệ Tử mời.

"Gọi trưởng phòng Triệu tới đây cho tôi."

Trần Hạo biết ông chủ cùng cậu của Tô Nguyệt có mối quan hệ không tệ, nhưng không ngờ mặt mũi lại lớn tới vậy. Tới người có ô dù lớn như Triệu Huệ Tử cũng không thoát.

Trần Hạo:

"Vâng sếp, tôi đi gọi ngay."

Kim đồng hồ đang tích tắc chuyển động, Ngôn Trạch Viễn ngồi ở bàn làm việc, lạnh lùng nhìn Triệu Huệ Tử đứng trước mặt anh.

"Tại sao lại làm như vậy?"

Triệu Huệ Tử không hiểu ý của anh, cô hỏi lại:

" Em đã làm gì sai sao?"

"Thật sự không biết mình đã làm gì sai?"

Ngôn Trạch Viễn không vui nói, đáy mắt lộ rõ sự không hài lòng.

Trước khi bước vào đây Triệu Huệ Tử cũng từng nghi ngờ anh gọi cô đến để hỏi về chuyện của Tô Nguyệt có điều cô ta không mong là như vậy. Thế nhưng suy nghĩ của cô ta đã bị dập tắt trước câu hỏi của anh.

Triệu Huệ Tử nhìn anh chằm chằm, cô ta không cam tâm hỏi:

"Cô ta không tôn trọng cấp trên thì em đuổi cô ta thôi, em chỉ làm việc theo luật của công ty."

"Cô chắc chắn?"

Ngôn Trạch Viễn dường như sắp mất kiên nhẫn, đôi mắt anh nheo lại, hoàn toàn không giống như đang đùa.

"Anh vì cô ta mà không tin tưởng em?" Triệu Huệ Tử tức giận đỏ mặt, cô ta chưa bao giờ cảm thấy vị trí của cô trong lòng Ngôn Trạch Viễn bị lung lay như lúc này.

Ngôn Trạch Viễn liếc cô ta, sau đó chỉ vào bản báo cáo trên bàn:

"Cô cảm thấy nó không đạt tiêu chuẩn?"

Triệu Huệ Tử sững sờ, cô không ngờ là Ngôn Trạch Viễn đã lấy được bản báo cáo này, rõ ràng cô đã tiêu hủy hết rồi mà.

Không được, chắc chắn là đang dọa cô thôi.

Triệu Huệ Tử tự an ủi chính mình, cô ta vẫn mặt dày nói:

"Đúng vậy, không đạt tiêu chuẩn."

"Nếu tôi nói là do tôi làm thì sao?"

Câu trả lời này khiến Triệu Huệ Tử chết lặng, nghìn tính không bằng trời tính, cô ta chẳng thể ngờ chủ nhân của bản báo cáo này là Ngôn Trạch Viễn.

Cô ta không dám tin vào sự thật này, kiên quyết phủ nhận nó:

"Anh không cần nói dối để bao che cô ta, em sẽ không tin đâu."

Ngôn Trạch Viễn nghiêm túc, anh nói:

"Triệu Huệ Tử, cô căn bản chưa đọc qua bản báo cáo này. Nếu không cô có thể hoàn toàn nhận ra ai viết."

"Em..em.."

Bị dựa cho nói chẳng thành lời, quả thực Triệu Huệ Tử chưa từng đọc qua bản báo cáo này của Tô Nguyệt làm, cô ta luôn mặc định những thứ đó là rác rưởi.

"Triệu Huệ Tử, cô làm tôi thất vọng quá." Ngôn Trạch Viễn lạnh lùng nói, tiện thể đem bản báo cáo đẩy về phía cô ta.

Triệu Huệ Tử sững người, thẹn quá hóa giận, cô ta hỏi ngược lại:

"Vậy anh làm báo cáo giúp cô ta mà xem được sao?"

"Triệu Huệ Tử, công ty có quy định nào cấm tôi không được hỗ trợ nhân viên của mình không? Mà tôi chính là luật, cô muốn kiện cáo gì sao?"

"Em không có." Triệu Huệ Tử nắm chặt báo cáo trong tay, hận không thể ném nó đi.

Ngôn Trạch Viễn không muốn tốn quá nhiều thời gian nghe cô ta nói nhảm, việc cũng đã xử lí xong vội đuổi người:

"Cô ra ngoài đi."

"Vâng."

"À, nhớ đích thân đi mời Tô Nguyệt về, nếu không cô cũng đừng ngồi cái ghế đó nữa."

Triệu Huệ Tử chững lại, cô ta thật sự muốn náo loạn một trận nhưng để ý sắc mặt không tốt của anh, cô ta lựa chọn xuống nước để bảo toàn vị trí trước.

"Em sẽ tìm cô ấy để xin lỗi, anh yên tâm."
« Chương TrướcChương Tiếp »