Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tái Sinh Trở Lại: Từng Bước Quyến Rũ Ông Trùm

Chương 34: Chạm mặt Ngôn Trạch Viễn trong thang máy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi chiều, Tô Nguyệt thay Ngôn Tuệ Mẫn đi mua cà phê cho khách hàng bởi vì cô ấy đã bị đau bụng phải xin nghỉ để đi khám.Tình!

Trên màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Ngôn Tuệ Mẫn.

Ngôn Tuệ Mẫn (cảm ơn cậu nhiều nhé Tô Nguyệt, tớ không sao rồi, chỉ bị khó tiêu thôi.)

Tô Nguyệt (Vậy là tốt rồi, cậu nghỉ ngơi đi nhé.)

Nhắn xong xuôi, Tô Nguyệt liền nhét điện thoại vào túi sách, kế tiếp trái phải mỗi bên xách bốn ly cà phê, cô mở cửa bước xuống xe taxi, chạy như bay vào trong công ty. Không hiểu Triệu Huệ Tử nghĩ gì mà bắt Ngôn Tuệ Mẫn đi mua cà phê ở một quán xa lắc xa lơ, đã vậy còn cực kỳ đông khách.

Tô Nguyệt chạy bằng cả tính mạng, dù sao thì khách hàng cũng đã ngồi đợi khá lâu rồi, cô mà chậm chạp người bị Triệu Huệ Tử trách phạt sẽ là Ngôn Tuệ Mẫn. Cô ta chỉ không dám đυ.ng vào cô chứ không có nghĩa là không dám đυ.ng vào những người xung quanh cô.

"Khoan, chờ đã." Tô Nguyệt hét to về phía thang máy đang chậm chậm đóng lại.

Hình tượng nữ tính gì đó bay hết, những người có mặt ở sảnh đều quay sang nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc.

Thế nhưng lúc này Tô Nguyệt nào có tâm trí mà quản rộng vậy, cô chạy tới trước cửa thang máy, điên cuồng bấm nút, cũng may người bên trong tốt bụng, cửa thang máy đã đóng lại từ từ mở ra.

Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Nguyệt cũng được thả lỏng, cô vội vàng bước vào bên trong.

Chạy trên đôi giày cao gót bảy phân thật không dễ dàng, cô dựa lưng vào thang máy, vừa thở gấp vừa cảm ơn người vừa giúp đỡ mình.

"Cảm ơn anh đã đợi tôi."

"Không có gì."

Khoan!

Giọng nói này sao lại quen thuộc vậy.

Tô Nguyệt ngẩng đầu nhìn người vừa phát ra tiếng nói, chớp mắt miệng cô há hốc, lắp bắp không nói thành câu hoàn chỉnh:

"Chú... Ngôn sao chú lại ở đây."

Ngôn Trạch Viễn cụp mắt nhìn cô, tay anh đút trong túi quần, khí chất lạnh lùng mà cấm dục,anh nheo nói:

"Đây là công ty của tôi, em nói xem sao tôi lại ở đây."

"Haha.." Tô Nguyệt thật sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống, sao cô có thể hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Sau tiếng cười vô tri của cô, bầu không khí trong thang máy rơi vào tĩnh lặng, Ngôn Trạch Viễn không nói gì cô cũng chỉ im lặng nhìn vào hư không, sự ngại ngùng được nâng cao tới cực điểm.

"Đây là công việc của em?" Ngôn Trạch Viễn cúi đầu xuống nhìn ly cà phê trong tay cô, hàng lông mày của anh hơi nhíu lại, có vẻ như không hài lòng.

"Hả?" Tô Nguyệt kinh ngạc, cô không ngờ anh lại chú ý tới chuyện này.

Sau đó cô nhanh chóng hồi thần, vội vàng lắc đầu.

"Không có, đây là công việc của một người đồng nghiệp nhưng cô ấy bị ốm nên tôi làm thay."

Tuy cô với Triệu Huệ Tử bằng mặt không bằng lòng nhưng cô cũng không muốn đổ oan cho cô ta.

Ngôn Trạch Viễn gật đầu, xem như đã hiểu, anh nói tiếp:

"Lần sau để người khác làm, em không cần làm mấy việc này."

"Không sao cả, tôi..."

Tô Nguyệt chưa kịp nói thì lúc này tiếng chuông điện thoại của Ngôn Trạch Viễn vang lên, cô biết điều mà tự giác im lặng.

Ánh mắt của Ngôn Trạch Viễn quét qua cô sau đó nhìn xuống điện thoại trong tay, anh đưa lên tai nghe máy.

"Có chuyện gì?"

Mặc dù không nghe được toàn bộ câu chuyện nhưng Tô Nguyệt vẫn nghe thoáng thấy cái gì mà nhập viện, rồi đau bụng. Nói chung là những câu nói rời rạc nên cô cũng chẳng hiểu lắm, nghe tai này liền ra tai kia.

Cuối cùng cũng tới tầng làm việc của mình, Tô Nguyệt cảm thấy như được giải thoát.

"Ngôn tổng, tôi đi trước đây."

Vừa dứt lời bóng dáng của cô đã mất hụt khỏi thang máy,bỏ lại Ngôn Trạch Viễn đang chuyên tâm nghe điện thoại.

Sắc mặt của Ngôn Trạch Viễn không được tốt lắm, ánh mắt nhìn theo bóng lưng mờ ảo của cô đã khuất xa, anh ngắt lời Trần Hạo ở phía đầu dây điện thoại:

"Tạm thời cậu không cần quản con nhóc kia nữa, chú ý đến Tô Nguyệt cho tôi, xem dạo này cô ấy đang làm cái gì."

Trần Hạo sững sờ, cậu ta im lặng mất mấy giây sau đó nhanh chóng đáp lời:

"Vâng sếp, tôi sẽ chú ý đến Tô tiểu thư hơn."

...

Lúc Tô Nguyệt mang cà phê trở lại, trong phòng họp chỉ còn mỗi Triệu Huệ Tử ngồi ở chính giữa, gương mặt cô ta ư ám giống như mất sổ gạo, vừa thấy cô bước vào giọng nói đanh thép liền vang lên:

"Nếu không làm được thì tốt nhất đừng làm."

Triệu Huệ Tử liếc nhìn mấy cốc cà phê trong tay cô, khó chịu nói:

"Có từng này thôi mà cô đi mất hơn nửa tiếng đồng hồ, khách hàng nào đợi nổi phật sống như cô."

Việc này không thể trách được cô, quán cà phê kia lúc nào cũng đông đúc, muốn mua được phải xếp một hàng dài, đợi lâu là điều không tránh được.

Đương nhiên cô biết bản thân không thể đổ lỗi như vậy, làm khách hàng tức giận là vấn đề của cô, vì vậy cho dù có ghét Triệu Huệ Tử đi chăng nữa thì cô cũng không một chút kiêu ngạo mà cúi đầu nhận lỗi:

"Đây là lỗi của tôi, thực sự xin lỗi trưởng phòng Triệu."

"Chỉ cần xin lỗi là xong?" Triệu Huệ Tử bật cười nhìn cô

Tô Nguyệt mím môi, cô ta đang cố ý làm khó cô, sao Triệu Huệ Tử có thể không biết quán cà phê đông khách với xa công ty như thế nào. Nhưng nghĩ tới công việc của Ngôn Tuệ Mẫn, cô đành phải nuốt trôi cục tức này xuống.

"Vậy chị muốn như thế nào?"

Triệu Huệ Tử chỉ đợi câu nói này, cô ta đẩy một tờ giấy nhớ về phía cô, bên trong ghi một dãy địa chỉ.

"Tối nay Tiêu tổng có một bữa tiệc tụ tập với bạn bè, cô tới xin lỗi ông ấy đi "

"Tôi?" Tô Nguyệt lần đầu nghe được một yêu cầu phi lí đến vậy.

"Không muốn, hay để tôi kêu Ngôn Tuệ Mẫn tự xử lý chuyện này."

Đệch!

Tô Nguyệt rất muốn đánh người, hở chút là mang Ngôn Tuệ Mẫn ra dọa cô.

Hít một hơi thật sâu, Tô Nguyệt cầm tờ giấy nhớ kia lên, đôi mắt nhìn lướt qua dãy địa chỉ, sau đó khẳng khái nói:

"Tôi sẽ đi, chị không cần tìm cô ấy ."

"Được, tôi đợi tin từ cô." Triệu Huệ Tử dửng dưng nhìn cô, có điều trong đôi mắt ấy lại ẩn chứa một ý đồ to lớn.
« Chương TrướcChương Tiếp »