Chương 6: Quyến rũ ông trùm H+(3)

Tô Nguyệt dần cảm nhận được sai lầm đầu tiên sau khi trọng sinh của mình. Cơ thể cô lúc này như sắp đạt tới cực hạn do vận động quá sức, cổ họng cũng vì rêи ɾỉ quá độ mà đau rát.Ngôn Trạch Viễn không phải con người, anh ta là cầm thú mới đúng.

Trái ngược với dáng vẻ không còn tha thiết cuộc sống gì nữa của cô. Ngôn Trạch Viễn lúc này vẫn vô cùng khỏe khoắn, anh ép hai chân nhỏ của cô vào ngực, phần hông của anh giống như máy đóng cọc, điên cuồng ra vào trong tiểu huyệt mỏng nước, tiếng va chạm mạnh mẽ vang vọng khắp căn phòng, đủ hiểu bọn họ kịch liệt thế nào.

Nhưng Tô Nguyệt chỉ muốn tím một cái lỗ để chui xuống, với tư thế quỷ quái này, cô nhìn thấy một cách rõ ràng chỗ hai người đang giao hợp, cảm giác đó thật sự không thể miêu tả thành lời.

"Ngôn...dừng lại...không thể..."

"Ngoan, sắp xong rồi."

Sắp xong cái con mẹ anh!

Tô Nguyệt đã nghe câu này lần thứ 4 rồi, cô đã cao trào 4 lần, nếu còn tiếp tục chắc chắn sẽ chết vì sử dụng ái tình quá độ.

"Đồ ... cầm...thú...con mẹ nó."

Ngôn Trạch Viễn khẽ nhíu mày, anh không thích kiểu người quá thô tục, nhưng vì đang làʍ t̠ìиɦ nên cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua, định bụng sẽ thu thập cô sau.

Âm thanh khàn khàn gợi cảm vang lên, ẩn chứa trong đó là cả sự cảnh báo:

"Tiểu hồ ly mồm miệng nhanh nhảu quá."

Ngay sau đó là một cơn sóng ập tới, Ngôn Trạch Viễn chỉ cần không vừa ý là liền làm cô thừa sống thiếu chết. Anh ta không thèm quan tâm đến sức khỏe của mình cũng như là nghĩ tới cô một chút được không?

Nhưng lúc này Tô Nguyệt chẳng còn sức lực để tranh cãi, cơ thể cô đã đạt tới cực hạn, chỉ còn biết phó mặc bản thân cho tên đàn ông trước mặt.

Tô Nguyệt đã mệt đến mức mắt cũng không mở nổi, thân xác xụi lơ đến sức lực động ngón tay cũng không có, tiểu huyệt ở phía dưới thì khỏi phải nói, bị tên cầm thú Ngôn Trạch Viễn rút ra đâm vào đến sưng tấy, đã vậy còn không ngừng chảy dịch thủy làm ướt sũng chiếc sô pha đắt tiền.

Kɧoáı ©ảʍ lại tới, Tô Nguyệt có chút rùng mình, kɧoáı ©ảʍ dưới thân càng lúc càng mãnh liệt, cô biết mình sắp nghênh đón thêm một đợt cao trào nữa, sức lực của Ngôn Trạch Viễn thực sự quá mạnh, cô thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.

"Tôi...tôi từ... bỏ...Ngôn..." Rêи ɾỉ quá nhiều khiến giọng Tô Nguyệt lúc này khàn đi, càng thêm phần quyến rũ.

Đôi mắt đen của Ngôn Trạch Viễn gắt gao nhìn cô, cúi đầu cắn mạnh lên xương quai xanh bên trái, trầm giọng nói:

"Đây rồi."

Cô sớm chẳng còn tin lời của Ngôn Trạch Viễn, cô hiện tại chỉ muốn ngủ, cô cần nghỉ ngơi!

Thêm một tiếng đồng hồ nữa, rốt cuộc Tô đại tiểu thư cũng đợi được chữ "đây" của Ngôn Trạch Viễn.

Tiểu huyệt trải qua hiều kí©h thí©ɧ, xuân thủy chảy ra cũng nhiều hơn, xối như núi lửa phun trào lên đầu quy của Ngôn Trạch Viễn, vừa ấm nóng vừa sướиɠ, cậu em trai cũng vì vậy mà rung lên.

Ngôn Trạch Viễn là một người có nguyên tắc, chưa kết hôn sẽ không sinh con, nên trong suốt một đêm đều bắn ra bên ngoài.

Anh nhanh chóng rút vật nam tính ra khỏi tiểu huyệt ẩm ướt, hoa huyệt lúc này cứ như một chai rượu vang được mở nắp, phun trào xuyên thủy một cách mãnh liệt. Âm thanh cùng hình ảnh kí©h thí©ɧ khiế vật nam tính phải nhịn bấy lâu cuối cùng cũng được giải phóng. Nó run lên rồi phun ra một đống dịch trắng trên người Tô Nguyệt.

Kết thúc cuộc chiến tình ái căng thẳng trên sô pha, Ngôn Trạch Viễn cũng không rõ Tô Nguyệt ngất lịm từ lúc nào. Anh cong môi cười quan sát cô gái nhỏ dươi thân mình, từ trên xuống dưới không chỗ nào không có ấn ký của anh cả.

Tuy thỏa mãn với thành quả lao động mệt nhọc suốt một đêm của mình nhưng Ngôn Trạch Viễn vẫn là người có lý trí, anh gọi điện cho thư ký phận phó người đến dọn dẹp sau đó báo cho Tô lão gia một câu.

...

Sáng hôm sau lúc Tô Nguyệt tỉnh dậy cũng đã là gần trưa, một đêm lăn lọn quá nhiều khiến cơ thể cô như muốn vỡ vụn. Cô cố gắng ngồi dậy, vừa vén chăn lên quan sát liền đen mặt, bất giác chửi thề:

"Con mẹ nó, lão già khú!"

Chỉ là cô không biết lão già khú trong miệng cô lúc này đang ngồi cách giường không xa, tiếng chửi của cô vừa vặn anh nghe rõ mồn một, không thiếu chữ nào.

"Mắng tôi?" Ngôn Trạch Viễn ngồi trên sô pha đối diện, trên tay anh là một sấp a4 chán ngắt, không cần nói cô cũng biết người đàn ông này đang xử lý công việc.

Đúng rồi, anh là Ngôn Trạch Viễn mà, ông trùm nắm giữ kinh tế của cả một quốc gia. Vậy mà thần tiên lại bị cô kéo hạ phạm , triền miên không rời.

Rèm cửa vẫn chưa kéo ra, chỉ vài tia nắng len lỏi qua khe cửa chiếu vào, vừa vặn tập trung ở chỗ Ngôn Trạch Viễn.

Mắng người khác còn bị bắt tại trận, Tô Nguyệt cười như không cười đáp lại:

"Haha, chắc anh nghe nhầm rồi."

Tô Nguyệt chớp chớp hàng mi, dáng vẻ mèo con vô tội diễn không đạt chút nào. Nhìn kiểu gì anh cũng thấy cô nhóc này giống một con hồ ly ranh mãnh.

"Trẻ con nói dối nhiều sẽ không ngoan."

Đệch!

Ngủ cũng ngủ với nhau rồi mà anh ta còn dám chê cô là một đứa trẻ con!

Lòng tự tôn của Tô đại tiểu thư bị giẫm đạp không thương tiếc, cái máu khiếu chiến của tuổi trẻ bùng nổ, không nói hai lời liền xốc chăn lên muốn đi tới đạp cho người đàn ông kia một phát.

"Anh..."

Còn chưa bước nổi hai bước, hai chân của cô đã run lên, không giữ nổi thăng bằng mà khuỵu ngã xuống. Cũng may Ngôn Trạch Viễn phản ứng nhanh, bước tới đỡ cô.

Ánh mắt hai người giao nhau, bầu không khí lại tăng thêm một phần mờ ám, nhưng Tô Nguyệt là thánh lật mặt,ăn xong liền không nể mặt ai cả.

Cô "hừ" một tiếng, mạnh mẽ đẩy Ngôn Trạch Viễn ra sau đó cố gắng lết thân xác về phía nhà tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Đồ cầm thú, làm như chưa được làʍ t̠ìиɦ bao giờ đấy."