Chương 24: Tặng quẻ

Đám người hầu chợt hiểu ra.

"Tôi đã nói rồi, bức ảnh này không thể là thật!"

"Tiểu thư Vãn Vãn đẹp như vậy, khí chất lại xuất chúng, làm sao có thể là con của người giúp việc được."

"Đúng đúng, Khương Từ thật là vô liêm sỉ, để bôi nhọ tiểu thư, cô ta không từ bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào."

"Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, thật kinh tởm!"

Người hầu cẩn thận đưa bức ảnh lại cho quản gia Lý.

Quản gia Lý sau đó đưa cho Diệp Thục Hoa.

Diệp Thục Hoa nhìn bức ảnh, rồi quay sang nhìn Khương Vãn.

Khương Vãn tưởng rằng bà sẽ trách mình.

Không ngờ Diệp Thục Hoa lại tỏ ra đau lòng nói với cô: "Con gái yêu của mẹ, đừng sợ, có mẹ ở đây, không ai dám ức hϊếp con đâu!"

Khương Vãn ngẩn người một lúc, rồi mắt cô ướt đẫm.

Dù bà chủ không phải là mẹ ruột của cô, nhưng còn hơn cả mẹ ruột nữa!

Bao nhiêu năm qua, cô đã coi Diệp Thục Hoa như mẹ ruột của mình.

Giờ thấy bà vô cùng bảo vệ mình, lòng cô cảm động không nói nên lời.

Dù Khương Từ có thật sự là con ruột thì đã sao!

Cô ta vẫn thua mình hoàn toàn.

Khương Vãn ôm lấy chiếc cằm bị thương của mình, lao vào lòng Diệp Thục Hoa: "Mẹ ơi, cảm ơn mẹ vì đã yêu con!"

Diệp Thục Hoa thương xót vuốt ve đầu cô: "Mẹ cả đời này chỉ có một đứa con gái là con, bất kỳ ai muốn bôi nhọ con, mẹ sẽ không tha cho họ!"

Hình ảnh hai mẹ con yêu thương nhau làm mọi người xúc động.

Những người hầu nhìn lại Khương Từ, chỉ thấy cô ta bịa đặt chuyện, còn tỏ ra như chẳng liên quan gì thật khiến người ta ghê tởm.

"Khương Từ." Diệp Thục Hoa thù hận nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tôi đã tốt bụng nuôi dưỡng cô mười tám năm, cuối cùng cô lại hại tôi và gia đình tôi. Nhà họ Khương đã hết lòng với cô rồi, từ nay trở đi, nhà họ Khương không có chỗ cho cô nữa!"

Trên ghế sô pha, Khương Phú cũng gật gù đồng tình: "A ba ba!"

Khương Từ vẫn điềm tĩnh, không giận mà còn cười: "Khương Vãn có phải là con ruột của nhà họ Khương hay không, cả ba người nhà các người đều tự biết rõ. Tôi không đến đây để đòi lại thân phận. Nhà họ Khương ư? Chỉ là một đống rác mà thôi."

Cô đã hứa với Tiểu Từ sẽ đòi lại công đạo.

Nhưng không phải là đòi lại tình thân đã mất cho Tiểu Từ.

Mẹ từ bi thì con mới hiếu thảo.

Mẹ không từ bi, cha không yêu thương, một gia đình biến chất như vậy, sao phải tự chuốc khổ mà quay lại?

Cô đến để khiến nhà họ Khương phải trả giá đắt.

Bước đầu tiên, họ đã cảm nhận được nỗi đau thể xác.

Bước tiếp theo là nỗi đau tinh thần, khiến họ mãi mãi sống trong tuyệt vọng, vĩnh viễn không nhìn thấy hy vọng gì nữa.

"Tiện thể tặng cho các người một quẻ, quẻ Khảm, vận tài lộc xấu, trong vòng ba tháng nữa, tập đoàn Khương Thị chắc chắn sẽ phá sản."

Nghe cô nguyền rủa nhà mình phá sản, Diệp Thục Hoa tức giận hét lên: "Người đâu, bắt con nhỏ Khương Từ này lại cho tôi!"

Lệnh vừa ban ra.

Ngay lập tức, đám côn đồ đứng đợi bên ngoài ào vào.

Dẫn đầu là tên đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng to bản, kẻ đã từng đến bệnh viện.

Hắn ta cười nham hiểm: "Con nhóc này lúc ở bệnh viện mày chạy nhanh đấy. Mày đã làm anh em của ông và cả mẹ già của hắn bị thương, giờ ông đây sẽ đập gãy chân mày rồi quăng mày vào phố đèn đỏ để tiếp khách!"

"Mấy đứa, xông lên!"

Hắn dẫn theo mười mấy tên đàn em.

Đám côn đồ lao vào như hổ đói vồ mồi.

Khương Từ điềm nhiên bước tới trước ghế sô pha, trên tay bỗng xuất hiện một chiếc gạt tàn bằng đá.

Chiếc gạt tàn dừng lại trên đầu Khương Phú.

"Cứ đến đi, cùng lắm thì cả trì lẫn chài đều mất. Dù chết, tôi cũng phải kéo theo một người chết cùng."

Khương Phú trừng mắt lớn tiếng: "Ba ba!"

Con nghiệt súc này thật quá đáng!

Vì cầu sống, cô ta dám đánh cược mạng sống của ông.

Khương Phú chỉ hận mình không thể cử động được tứ chi, nếu không ông nhất định sẽ bật dậy đánh chết cô.

Diệp Thục Hoa không ngờ cô ta lại tàn nhẫn đến vậy, vội vàng bảo đám côn đồ dừng tay.

"Dừng lại! Tuyệt đối không được làm hại đến chồng tôi!"

Tên đeo dây chuyền vàng tỏ vẻ khó chịu: "Bà sợ nó làm gì chứ? Gan nó có to cũng không dám gϊếŧ người đâu."

"Sao lại không dám chứ?" Khương Từ cười, vết sẹo dữ tợn trên mặt như biến thành ác quỷ.

"Trong mắt các người, tôi là kẻ thần kinh mà, kẻ thần kinh gϊếŧ người không phải chịu trách nhiệm đâu nhỉ?"

"Cứ lên đi, ai lên trước, tôi sẽ tiễn Khương Phú đi trước, rồi tới lượt hắn."

Khương Từ vừa nói, vừa làm như muốn đập nát đầu Khương Phú.

"Đừng! Đừng kích động!" Diệp Thục Hoa sợ hãi hét lên, mặt tái mét.

Khương Từ khẽ nhướn mày, ra hiệu cho đám côn đồ lùi lại.

Nhìn gương mặt điên cuồng của cô, mọi người thực sự không biết phải làm sao với cô.

Diệp Thục Hoa tức đến đau phổi, đành phải bảo đám côn đồ rút lui.

Tên dây chuyền vàng cười lạnh: "Bà Khương, mẹ nuôi của tôi vẫn đang nằm viện chờ tiền phẫu thuật, giờ bà bảo tôi rút lui, tôi phải ăn nói thế nào với anh em của tôi đây?"

Trương Cường từng nói, nhà họ Khương rất giàu.

Dù gì Khương Từ cũng là con nuôi của nhà họ Khương.

Khương Từ đã làm bị thương người khác, nhà họ Khương nên lấy tiền ra bồi thường.

Diệp Thục Hoa đương nhiên hiểu ý của hắn, bực tức nói: "Khương Từ không liên quan gì đến nhà họ Khương nữa, muốn tiền thì chờ cô ta rời khỏi đây, các người đi tìm cô ta mà đòi!"

Cái gì mà mẹ nuôi, rõ ràng là định tống tiền!

"Nếu cô ta không rời khỏi đây, mẹ nuôi của tôi chỉ có nước chờ chết sao? Với lại, mẹ nuôi của tôi là người giúp việc nhà bà, bị thương tại nhà bà, bà làm chủ nhà thì phải trả tiền chứ?" Tên dây chuyền vàng nhe hàm răng vàng khè đe dọa: "Không trả tiền, anh em chúng tôi sẽ ở lại nhà bà mà sống."

"Mẹ ơi, cha cần nghỉ ngơi, đưa cho chúng ít tiền, đuổi chúng đi thôi." Khương Vãn khuyên.

Diệp Thục Hoa không tình nguyện bảo Khương Vãn đi lấy tiền trong két sắt.

Khương Vãn mang ra mấy vạn tệ ra..

Diệp Thục Hoa nhận lấy tiền rồi không khách khí ném xuống đất, giọng điệu khinh thường: "Cút đi!"

"Số tiền này chỉ đủ cho hai ngày thuốc men thôi, thiếu sẽ đến tìm bà nữa." Tên dây chuyền vàng hừ lạnh, bảo đàn em nhặt tiền, rồi liếc nhìn Khương Từ cười nham hiểm: "Con ranh, nếu mày có gan thì cứ ở lì trong nhà họ Khương, nhưng xem ra họ không còn muốn che chở cho mày nữa đâu, ha ha ha!"

Đám côn đồ rời đi.

Diệp Thục Hoa oán hận nhìn Khương Từ: "Còn chưa cút đi? Mày định ăn bám nhà họ Khương mãi sao?"

Khương Từ chậm rãi đặt chiếc gạt tàn xuống, mỉm cười: "Lại tặng bà thêm một quẻ, lòng dạ xấu xa, làm nhiều điều ác, chuẩn bị sẵn quan tài đi, một năm nữa cả nhà bà sẽ chết hết."

“Mày ——!” Diệp Thục Hoa tức đến mức mắt trái chảy máu không ngừng.

Khương Từ không thèm quay đầu lại, ung dung bước ra khỏi phòng.

"Con sẽ đưa mẹ về bệnh viện trước." Khương Vãn nói với vẻ lo lắng, tay vẫn ôm lấy chiếc cằm bị thương.

Diệp Thục Hoa thương con, dịu dàng nói: "Con đúng là đứa trẻ hiếu thảo, bản thân bị thương còn lo lắng cho mẹ. Ông Lý, mau chuẩn bị xe đưa tôi và Vãn Vãn đến bệnh viện."

"Bọn hầu kia, còn đứng đó làm gì? Mau đưa ông nhà đi tắm rửa!" Bà quát lên với đám người hầu.

Cái mùi hôi thối trong phòng khách đã bám vào rất lâu rồi mà chẳng ai thèm quan tâm.

Khương Vãn vội nói: "Con sẽ giúp cha tắm rửa."

"Con đúng là con ngoan, nhưng con là thiên kim của nhà họ Khương, việc này không thể để con làm, để người hầu lo liệu là được."

Diệp Thục Hoa hài lòng nói: "Vãn Vãn, con đừng lo lắng, Diệp Thục Hoa này cả đời chỉ có một đứa con gái là con. Cha mẹ sẽ không bao giờ nhận lại Khương Từ. Con cũng thấy rồi, cô ta là hạng người như thế nào. Người như cô ta sau này nhất định sẽ sa xuống bùn lầy, còn con, con gái yêu của mẹ, con sẽ ngày càng tốt đẹp hơn."

Khương Vãn cảm động, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

May mắn là nhà họ Khương chỉ có một đứa con, nếu có thêm một đứa nữa, cha mẹ sẽ không thể quan tâm đến cô nhiều như vậy.

Chỉ cần có một mình cô, thì tương lai toàn bộ gia sản của nhà họ Khương sẽ thuộc về cô.

Tất cả mọi thứ đều sẽ nằm trong tầm tay cô.

Còn Khương Từ, một khi rời khỏi nhà họ Khương, không chỉ có tên Trương Cường sẽ gây rắc rối cho cô ta, mà cả Tống Ti Bắc chắc chắn cũng sẽ không tha cho cô ta.

Tương lai của cô ta nhất định sẽ bị dẫm nát dưới bùn, sống không khác gì địa ngục!

Còn bản thân cô, chỉ cần tận hưởng cuộc sống giàu sang, tiếp tục làm thiên kim tiểu thư của nhà họ Khương thôi!