Chương 28: Bác sĩ bị cô dọa suýt phát điên

Trong nháy mắt, toàn thân của Trì Triệt cảm giác như dựng đứng hết lông tóc lên.

Mặc dù làm việc trong bệnh viện tâm thần, hắn thường xuyên gặp những bệnh nhân nói chuyện một mình, hay lẩm bẩm rằng họ nhìn thấy ma quỷ. Nhưng giống như Khương Từ, người có thể khiến hắn rùng mình khi kể chuyện, thì đây là lần đầu tiên.

Trì Triệt sợ hãi trước những gì cô nói, nhưng vẫn gắng gượng tiếp tục hỏi, "Ồ, vậy à, vậy cô ấy còn nói gì nữa không? Cô ấy có làm hại cô không?"

Khương Từ bình tĩnh trả lời: "Cô ấy nói rằng mỗi đêm đều ngủ cùng anh, ôm anh, chạm vào anh, và hôn anh."

Trì Triệt gượng cười: "Thật không?"

"Cô đã lấy nụ hôn đầu của anh rồi mà."

Câu nói vừa dứt, nụ cười trên mặt Trì Triệt cứng đờ, hắn trợn tròn mắt.

Bởi vì chuyện này chỉ có mình hắn biết.

Đó là thời khắc đen tối nhất trong cuộc đời hắn.

Hắn, hắn đã bị một bệnh nhân cưỡng hôn trong nhà vệ sinh.

Đây cũng chính là lý do hắn có ấn tượng sâu sắc với cô gái đội kẹp tóc hình dâu tây.

"Má ơi, má ơi!!!" Trì Triệt cảm giác toàn thân mình nổi da gà, hoảng loạn run rẩy, giãy giụa hét to: "Cô bảo cô ta đi đi! Đừng có chạm vào tôi! Tránh xa tôi ra aaaa——"

"Bác sĩ Trì, bác sĩ Trì, anh sao vậy?" Y tá bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng mở cửa.

Những gì họ thấy là bệnh nhân bình tĩnh ngồi trong góc, còn bác sĩ Trì thì nhảy nhót điên cuồng như một kẻ mất trí.

Các y tá nhìn nhau ngơ ngác: "..."

Bệnh nhân chưa khỏi, mà bác sĩ lại bị dồn đến phát điên?

Sau đó, dưới ánh mắt của Khương Từ, Trì Triệt, người phát điên bị kéo đi.

Khi rời đi, ánh mắt mọi người nhìn Khương Từ đầy vẻ e dè.

Một bệnh nhân có thể khiến bác sĩ tài giỏi như Trì Triệt phát điên, thử nghĩ xem, cô ta phải có mức độ sát thương lớn đến thế nào!

Cánh cửa sắt lại được khóa chặt.

Khương Từ tiếp tục nhắm mắt, bình tĩnh ngồi xuống.

Cô vốn là một người bình thường, việc rời khỏi đây chỉ là vấn đề thời gian.

Đêm đó cô ngủ không có mộng mị.

Trùng hợp, đêm đó lại là ca trực của Trì Triệt.

Hăn ngồi trong phòng trực suốt một lúc lâu mới có thể trấn tĩnh lại nỗi sợ hãi trong lòng, tự nhủ rằng những gì Khương Từ nói đều là bịa đặt, trên đời này làm gì có ma!

Hắn là một bác sĩ, càng không nên tin vào những thứ này.

“Bạc Hàn Chu, tên khốn này, tại sao lại gửi cô ấy đến bệnh viện của tôi giữa bao nhiêu bệnh viện tâm thần ở Giang Bắc chứ, dọa chết tôi rồi.”

Trì Triệt sợ hãi lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng lại cảm thấy cổ và vai ngày càng đau.

Hắn xoa xoa vai, xoay cổ vài lần.

Suốt nửa năm nay, căn bệnh đốt sống cổ đã hành hạ hắn không ít.

Trì Triệt vừa nghĩ tới việc ngày mai đi chụp phim, vừa nhìn vào màn hình giám sát Khương Từ.

Khương Từ vẫn ngồi khoanh chân trong góc.

Khi hắn quay lại sau khi rót một ly nước, cô không còn ở đó nữa.

"Người đâu rồi?"

Trì Triệt vừa định xoay màn hình camera, thì Khương Từ đột nhiên xuất hiện.

Hắn giật bắn người.

Khương Từ ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Đói rồi, mang cho tôi chút gì ăn đi."

Trì Triệt: "..."

Hắn mang ít bánh mì và sữa đến cho cô.

Dù trong lòng Trì Triệt liên tục nhắc nhở mình đừng nói chuyện với cô ấy, không được coi thường cô, cũng không được để bị cuốn theo lời nói của cô.

Nhưng nhìn Khương Từ chăm chú ăn bánh mì, hắn không kìm được mà nhỏ giọng hỏi: "Cô ấy còn ở đây không?"

Khương Từ không ngẩng đầu, trả lời: "Cô ấy luôn ngồi trên vai anh."

Trì Triệt đứng hình: "?????"

"Ôi, má ơi, mẹ kiếp!!! Aaaa——"

Ngay sau đó, hắn điên cuồng lắc đầu, nhảy nhót như múa điệu laser, cố gắng giũ sạch cơ thể.

"Bác sĩ Trì! Bác sĩ Trì, anh lại phát điên rồi sao?"

"Mau lại đây!"

Lần thứ hai.

Các y tá lại kéo Trì Triệt đi.

Ánh mắt họ nhìn Khương Từ không chỉ còn là dè chừng mà còn pha thêm vài phần sợ hãi.

Khương Từ chẳng có vẻ gì bất thường, ăn no uống đủ, dựa vào tường ngủ thϊếp đi.

Khi cô mở mắt ra, trời đã sáng.

Trì Triệt như một cái xác sống, tóc rối bù, đôi mắt thâm quầng đứng bên ngoài cánh cửa sắt lớn, nhìn cô qua song sắt với ánh mắt đầy oán trách.

"Cô không phải là người điên, đúng không? Cô là do Bạc Hàn Chu cố ý cử đến để hành hạ tôi, đúng không?"

Khương Từ điềm tĩnh nói: "Trời sáng rồi, cũng đến lúc thả tôi ra rồi nhỉ?"

Trì Triệt vẫn không ngừng rêи ɾỉ: "Tại sao lại dọa tôi? Bạc Hàn Chu có âm mưu gì? Chẳng lẽ vì lần trước cá cược tôi thắng cậu ta 100 tệ? Hay vì lần trước nữa tôi câu được nhiều cá hơn cậu ta ba con? Hay là lần trước nữa tôi lùi xe đâm hỏng đuôi xe của cậu ta?"

Khương Từ nói: "Bạc Hàn Chu không phải là người thân của tôi, cũng không phải là người giám hộ của tôi. Anh ta không có quyền ép tôi vào viện, tôi cũng không tự nguyện vào đây. Vậy nên mau mở cửa đi."

Cô đã hồi phục sức lực, nhưng cũng không muốn lãng phí nó để phá cửa.

Trì Triệt đầy oán hận: "Dọa tôi vui lắm sao?"

Khương Từ mỉm cười: "Hay là anh muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy, mới tin tôi nói thật?"

Đôi mắt của Trì Triệt mở to vì kinh hãi: "Cô, cô đang nói thật sao?!"

"Nếu không thì sao?" Khương Từ đá nhẹ vào cửa, "Mở cửa."

Trì Triệt đành lủi thủi mở cửa cho cô.

Dù cô không nói, thì cửa cũng sẽ được mở thôi.

Vì cô không có người giám hộ, và cũng không tự nguyện, ban đầu họ chỉ định theo dõi tình hình bệnh lý, nếu quá nặng thì sẽ ép cô ở lại điều trị.

Nhưng hiện tại, ngoài việc miệng cô nói về ma quỷ, thì hành vi và ngôn ngữ của cô hoàn toàn bình thường.

"Tôi cũng sắp hết ca rồi, cùng ra ngoài chứ?"

Dù thế nào, nỗi sợ là do Khương Từ gieo vào hắn, cô phải là người giải quyết.

Nếu không đêm đến hắn sẽ không dám ngủ một mình nữa.

Trì Triệt nghiến răng nghĩ thầm, nếu thực sự để lại bóng ma tâm lý, hắn sẽ không tha cho Bạc Hàn Chu, hắn đến ngủ chung với cậu ta mỗi ngày!

Khương Từ nhìn Trì Triệt đang lấm lét, sợ hãi nhìn quanh, lại nhìn cô gái đeo kẹp tóc dâu tây vẫn ngồi trên vai hắn ta, nghĩ rằng có thể thu thập chút công đức, liền vui vẻ đồng ý.

Trì Triệt đề nghị về nhà hắn để giải quyết vấn đề này.

Hắn ta đi lái xe ra.

Khương Từ mở cửa sau xe.

Trì Triệt ngạc nhiên nói: "Ngồi ghế trước đi, sao cô lại ngồi ghế sau?"

Khương Từ thản nhiên nói: "Ghế trước có người rồi."

Trì Triệt nhìn về phía ghế trước trống không, lập tức nổi da gà, tay chân run rẩy không thể lái xe.

"Lá gan nhỏ thật, nếu anh nhìn thấy cô ấy, chắc anh sẽ sợ chết mất." Khương Từ đành kéo hắn ra, lôi ra vào ghế sau, tự mình cầm lái.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi? Trông còn nhỏ, đã có bằng lái chưa?" Hắn lắp bắp hỏi.

Khương Từ cười không đáp, một chân nhấn ga.

Khi còn ở âm gian, cô thường xuyên đua xe ở Địa ngục Thiết Trụ, địa hình ở đó như lưỡi dao, cô có thể lượn lách mà không chạm vào bất cứ thứ gì.

Trì Triệt lần đầu tiên trải nghiệm kỹ thuật lái xe đua không kém gì Bạc Hàn Chu, một đoạn đường chỉ mất nửa giờ, vậy mà cô đã đến trước cửa nhà hắn chỉ trong chưa đầy mười phút.

“Cô thật là giỏi.” Trì Triệt vừa xuống xe mặt tái mét nôn thốc nôn tháo.

“Tốc chiến tốc thắng, tôi còn việc.” Khương Từ nhanh nhẹn xuống xe, trong tay đã có thêm một lá bùa.