Chương 2: Ác phụ đừng đánh con

Chương 2: Ác phụ đừng đánh con

Giang Tử Thanh đánh thì tốt đấy, thế nhưng thể lực của cái thân thể này lại suy yếu vô cùng. Cô chỉ đánh được hơn 20 gậy thì tay chân cô đã không còn một chút sức lực nào nữa rồi.

Cô phải chống cây gậy xuống đất thở một cách mệt nhọc. Mà tên thanh niên nhân cơ hội này liền vắt giò lên cổ mà chạy. Đương nhiên tên kia trước khi rời đi cũng không quên thả ra mấy lời ngoan thoại.

“Ác phụ! Mày tốt lắm! lá gan của mày mập lắm rồi! ngay cả tao mà mày cũng dám đánh! Mày chờ đó cho tao! Đồ cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ! Tao nhất định sẽ không tha cho mày!”

Nhìn thấy bóng lưng của tên thanh niên kia rời đi Giang Tử Thanh ngay lập tức đóng sập cửa lại, trên thân thể của cô không ngừng truyền đến sự đau nhức, đặc biệt là phía sau gáy của cô.

Cô vô thức dùng tay sờ vào sau gáy của mình. Bất giác trên những đầu ngón tay cô có thể cảm nhận một chút chất lỏng. Cô hoảng hột vội vàng đưa lòng bàn tay ra phía trước mặt.

Ngay lập tức Giang Tử Thanh có chút choáng váng, hai chân mềm nhũn, nếu không phải tay cô còn chống trên chiếc gậy gỗ kia thì cô đã ngã xuống đất rồi.

Cô cố gắng chịu đựng từng đơn đau buốt truyền đến.

“Thảo nào toàn thân lại đau đớn đến như thế! Hóa ra trên đầu còn có một vết thương nặng như thế này!”

“Hức! Hức! Hức!”

Giang Tử Thanh đang định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Nhưng bất ngờ ở trong góc phòng truyền ra tiếng khóc nức nở và trầm thấp khiến cô chú ý.

Cô đem chiếc gậy gỗ kia trở thành một cây nạng chống, cứ như thế chậm rãi bước từng bước một đi về phương hướng có tiếng khóc than kia.

Bất ngờ trong góc phòng hiện ra hai cái đầu của hai trước trẻ ăn mặc rách rưới, mặt mày dính đầu bụi bặm cùng nhọ nồi. Cả hai co rút sát vào vách tường ánh mắt ngậm nước,bên trong ánh mắt kia lại lộ lo sợ cùng quật cường.

Cả hai đứa trẻ ôm chặt lấy nhau giống như một khi chúng tách rời một người người trong số đó sẽ bị Giang Tử Thanh đánh cho đến chết.

“ Cộp! Cộp!”

Tiếng gậy gỗ va chạm lên sàn nhà phát ra tiếng cồm cộp, với hai đứa trẻ thì nhưng thanh âm này không khác gì tiếng quỷ đòi mạng cả.

“ Không! Không! Không được qua đây! không được qua đây! Mụ dì ghẻ xấu xa! Không được đánh em trai tao! Nếu này dám đánh em trai tao! Thì tao cho dù có chết cũng phải liều mạng với mày!” Đứa lớn gắt gao ôm chặt lấy em trai của mình, đôi mắt ngập nước đỏ ngầu lên vì tức giận.

Lục Gia Khánh một tay bảo vệ đầu, một tay gắt gao ôm chặt lấy em trai tiếng tục lên tiếng đe dọa.

Trong căn phòng mịt mờ, cùng ẩm thấp Giang Tử Thanh mơ hồ nhìn thấy hai đứa trẻ mặc trên người mà một bộ quần áo màu xanh tay ngắn và trên đó có khoảng 10 miếng vá lớn, mỗi miếng to bằng lòng bàn tay. Và trên những phần da thịt bị lộ ra kia là chằng chịt những vết xanh tím vì bị đánh.

“ Thôi nào! Ai mà thèm đánh lũ quỹ chúng bay chứ!”

Giang Tử Thanh vươn tay ra muốn kéo đứa nhỏ ra bên ngoài để nhìn cho kỹ hơn, vì cô thấy đứa nhỏ này có mấy phần quen thuộc.

Ngay khi Giang Tử Thanh vừa vươn tay ra thì Lục Thiên Kỳ bất ngờ hét lớn.

“Ahhh!! Không! Không! con cầu xin dì! Con cầu xin dì! Xin dì đừng đánh con nữa! con cầu xin dì!”

Đứa nhỏ ngay lập tức khóc ré lên vì quá sợ hãi, nó quay đầu tránh đi tiếp tục co quắp lên người anh trai nó nước mắt chảy ra như mưa.