Chương 39

Edit: Sa

Người giội nước lên quần Hoắc tiên sinh là Tiếu Tiêu, điều này khiến Hoắc phu nhân rất bất ngờ.

Lúc báo chí còn chưa đưa tin, Hạ Thanh Thời đã hỏi Hoắc tiên sinh ai là người va vào anh ở tiệc cưới nhưng Hoắc tiên sinh không trả lời được. Anh hầu như không biết gì về giới giải trí, kể cả nữ diễn viên nữ hạng A hay nam ca sĩ hàng đầu thì anh đều không biết, huống hồ ở lễ cưới còn có khách khứa bên nhà họ Dịch, anh còn chẳng biết người giội nước anh có hoạt động trong giới giải trí hay không.

Nhưng Hoắc phu nhân vẫn không từ bỏ ý định, cô hỏi: “Trông người đó thế nào? Đẹp không? Là người nổi tiếng hả?”

Trong giới giải trí, khi lên ti vi, vì có quá nhiều người đẹp nên sẽ thấy ai cũng như ai, nhưng ở ngoài đời thật, gương mặt của nghệ sĩ có thể sẽ đánh bật vô số người bình thường, vì vậy rất dễ phân biệt người nổi tiếng và người bình thường ở một hoạt động tập thể.

Hoắc tiên sinh không phát hiện đây là một câu hỏi đòi mạng nên anh nhanh chóng trả lời dựa vào ấn tượng của mình: “Rất đẹp, chắc là nghệ sĩ.”

Dứt lời, Hoắc tiên sinh lập tức nhận ra mình vừa phạm sai lầm.

Quả nhiên, Hoắc phu nhân hừ lạnh, nói móc mỉa: “Ồ, xem ra anh nhớ rõ nhỉ.”

Hoắc tiên sinh vội vàng tìm cách cứu thân, nói nhanh: “Cô ấy giống Diệp Chân Chân nên anh mới nhớ.”

Vì Diệp Chân Chân có gương mặt khá phổ biến trong showbiz nên Hạ Thanh Thời không truy hỏi về Tiếu Tiêu nữa mà đánh vào sơ hở trong lời nói của Hoắc tiên sinh: “Ồ, hóa ra anh cũng để ý tới Diệp Chân Chân.”

Hoắc Đình Dịch nhắm mắt buông xuôi, “Ai cũng nhìn cô dâu trên sân khấu mà.”

“Thế à?” Hoắc phu nhân như bị Conan nhập, nụ cười của cô khiến người ta sởn hết gai óc, “Bóng Nhỏ là hoa đồng, nó đánh con gái nhà người ta, anh đi xin lỗi gia đình cô bé, sau đó bị giội nước… Lúc đó cô dâu còn chưa ra sân khấu, anh thấy cô dâu trên sân khấu bao giờ?”

Hoắc tiên sinh: “…”

Sự thật là Diệp Chân Chân là nữ nghệ sĩ trong nước duy nhất mà Hoắc tiên sinh nhớ mặt đặt tên, nguyên nhân là vì thỉnh thoảng Hoắc phu nhân sẽ lên weibo đăng hình Diệp Chân Chân để tuyên truyền, thế nên Hoắc tiên sinh mới nhớ mặt cô ấy.

Anh không nói gì chứng tỏ bản thân đang chột dạ, Hoắc phu nhân càng tức giận: “Nói đi, tại sao không nói?”

Hoắc tiên sinh đã rút kinh nghiệm, càng bôi sẽ càng đen nên mặc kệ Hoắc phu nhân chất vấn thế nào đi chăng nữa, anh cũng ngậm chặt miệng không nói tiếng nào.

Nào ngờ ngay sau đó, Hoắc phu nhân bỗng dưng nổi đóa: “Em đang nói chuyện với anh đó! Tại sao anh không để ý đến em? Thấy một mình em tự biên tự diễn anh vui lắm hả?”

Trước kia, Hoắc tiên sinh luôn cho rằng khi phụ nữ nổi giận, im lặng là phương thức thỏa đáng nhất, cho đến khi hẹn hò với Hoắc phu nhân, anh mới biết không được ngồi im chịu trận mà phải đưa qua đẩy lại, đối đáp với nhau, như vậy mới làm Hoắc phu nhân cảm thấy quan tâm, được tôn trọng, mới thuận tiện để cô mắng anh tiếp.

Là một người đàn ông tốt, dỗ dành vợ mình không hề dễ dàng, chẳng những phải hầu ăn, hầu ngủ mà còn phải hầu mắng.

Hoắc tiên sinh thở dài một hơi, sau đó ôm cô gái đang nổi giận vào lòng, “Dạo này sao nóng tính thế.” Vừa nói anh vừa sờ bụng cô, nhíu mày, “Tháng này còn chưa tới kỳ. Có khi nào có rồi không?”

***

Lúc bị Hạ Thanh Thời gọi điện kêu đến phòng làm việc, Tiếu Tiêu thấy hơi lo, chẳng lẽ bị chị ấy phát hiện rồi? Nhưng cô nàng và anh ngốc chỉ nói chuyện một lát thôi mà. Cô nàng đâu làm gì tiểu ca ca, có đến mức phải hỏi cung không?

Tiếu Tiêu thấp thỏm đi vào phòng làm việc của Hạ Thanh Thời, thấy cô ngồi sau bàn làm việc, cô nàng nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới. Lúc quản lý lạnh lùng không nói tiếng nào quả thật khiến cho người ta phải sợ chết khϊếp.

Tiếu Tiêu bất giác rùng mình, suy nghĩ đầu tiên là: Không được! Mình còn chưa nổi tiếng mà! Mặc kệ, mặc kệ! Nhận sai trước rồi tính sau!

Hạ Thanh Thời ngồi đằng sau bàn làm việc nhìn Tiếu Tiêu, cười lạnh lẽo: “Biết người hôm qua là ai không?”

… Quả nhiên là thế!

Biết, tất nhiên là biết. Hôm tiểu ca ca đi lạc, chính cô nàng đã trông chừng anh ấy ở sân bay mà.

Tiếu Tiêu không dám giở trò trước mặt Hạ Thanh Thời, đành ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy cô nàng gật đầu, sắc mặt Hạ Thanh Thời đã đen lại càng đen hơn. Cô nhướn mày nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, giọng nói hết sức không vui: “Biết là ai mà em còn dám nhào tới?”

Tuy đã quen với việc ong bướm vờn quanh Hoắc tiên sinh nhưng khi ong bướm đó là nghệ sĩ dưới trướng của mình, Hoắc phu nhân rất khó chấp nhận.

Cô cứ tưởng Tiếu Tiêu không biết Hoắc tiên sinh là ai, cho dù có biết thì cô nàng cũng sẽ không thừa nhận, ai ngờ Tiếu Tiêu lại sảng khoái thừa nhận ngay tắp lự, điều này khiến Hạ Thanh Thời vừa ngạc nhiên vừa tức giận! Con gái thời nay mặt dày vậy sao?

Dưới ánh mắt có thể gϊếŧ người của Hạ Thanh Thời, Tiếu Tiêu chột dạ cúi đầu: “Em, em chỉ thấy trêu anh ấy rất vui thôi mà.”

Lần đầu gặp nhau ở nhà hàng, Tiếu Tiêu đã hơi nghi ngờ, đến khi gặp anh ấy bị lạc ở sân bay, cô nàng biết rõ hóa ra tiểu ca ca đẹp trai ấy bị ngốc. Nhưng tiểu ca ca đẹp trai bị ngốc rất tốt, đơn thuần hơn nhiều so với những anh chàng đẹp trai giàu có khác, thực sự anh ấy là một giọt nước tinh khiết trong biển đàn ông.

Cô ấy không ngờ Hạ Thanh Thời lại dẫn tiểu ca ca đi dự hôn lễ, vì thế khi nhìn thấy anh ấy từ phía xa, cô nàng lập tức lại gần trêu chọc người ta.

Hạ Thanh Thời cảm thấy khó tin: “Cứ vui là em nhào tới?”

Cô thừa nhận tiêu chuẩn đạo đức của mình rất thấp nhưng không ngờ tiêu chuẩn của Tiếu Tiêu còn thấp hơn cô!

“Đừng giận, đừng giận mà.” Tiếu Tiêu biết cô rất bảo vệ anh trai nên lập tức nhận lỗi, “Hôm qua em tạo được tin tức lớn, coi như lấy công chuộc tội nhé chị!”

Tim Hạ Thanh Thời rơi lộp bộp, cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai. Cô im lặng vài giây rồi mới hỏi: “Tin lớn gì?”

“Em lên trang nhất mà!” Chẳng lẽ tin đó còn chưa đủ lớn?

Tiếu Tiêu kích động nói: “Mặc dù lợi dụng anh Hoắc nhưng anh hùng không hỏi xuất thân! Em đã dùng thực lực của mình để hưởng ké lên trang nhất! Sao không tự hào cho được, đúng không chị?”

Hạ Thanh Thời day huyệt thái dương, “Thời gian trước anh ấy bị phóng viên phát hiện có vợ con rồi.”

“Thế thì sao chứ?” Tiếu Tiêu không phục, “Em có làm kẻ thứ ba đâu, chỉ giội nước thôi mà!”

Nói tới đây, Tiếu Tiêu như có thêm động lực, “Hây da! Nếu vợ anh ta lên báo mắng em thì tốt quá!”

Hạ Thanh Thời bình tĩnh hỏi lại: “Sao lại tốt?”

“Dạ? Sao đến cả chuyện này mà chị cũng phải để em giải thích?” Tiếu Tiêu bắt đầu phân tích cho cô nghe, “Em chỉ bất cẩn làm đổ nước lên người anh ta thôi, ngoài ra không làm gì nữa cả, mấy tin tức kia đều là do phóng viên tự tưởng tượng ra hết! Xấu xa!”

Tiếu Tiêu càng nói càng phấn khích: “ Nếu vợ của anh ta công khai mắng em, em sẽ càng dễ tỏ ra đáng thương, thuận tiện đẩy đề tài càng

hot

càng tốt, đúng không chị Thanh Thời?”

Hạ Thanh Thời: “…”

Tiếu Tiêu: “Chị Thanh Thời? Chị Thanh Thời? Chị có đang nghe không?”

Hạ Thanh Thời giật mình, nói: “Đừng nói nhảm nữa, lúc nãy nói tới đâu rồi?”

Vòng tới vòng lui cũng vòng về chỗ cũ!

Tiếu Tiêu tỏ ra đau khổ, nói: “Em chỉ nói chuyện với anh trai chị mấy câu thôi mà, đâu có động tay động chân gì đâu…”

Hạ Thanh Thời nhíu chặt mày, động tay động chân? Cô không nói gì, nhìn Tiếu Tiêu bằng vẻ mặt không chút cảm xúc.

Dưới ánh mắt uy hϊếp của cô, Tiếu Tiêu cảm thấy rất áp lực, đành thừa nhận: “Được rồi, được rồi, em thừa nhận là em có lén sờ tay anh ấy.”

Lúc đó tiểu ca ca đỏ bừng mặt tránh né nhưng cô nàng muốn đùa dai nên càng nắm chặt tay anh ấy hơn, không ngờ anh ấy như sắp khóc tới nơi: “Em bẩn lắm, chị đừng chạm vào em…”

Tiếu Tiêu nhìn tiểu ca ca đẹp trai đang xấu hổ, anh mặc bộ tây trang phẳng phiu mới tinh tươm, mùi nước hoa thoang thoảng dễ chịu, “bẩn” là bẩn chỗ nào?

Mặc dù trong lòng rất muốn bùng cháy nhưng ngoài mặt Hạ Thanh Thời vẫn không tỏ thái độ gì mà tiếp tục nhìn Tiếu Tiêu bằng gương mặt vô cảm.

“…”

“…”

Tiếu Tiêu muốn khóc: “Được rồi, được rồi, em cũng thừa nhận em còn uống chung ly nước với anh ấy nữa. Thực sự không còn gì nữa đâu!”

Về chuyện này thì cô nàng đã cố ý. Cô nàng đưa ly nước ép của mình cho tiểu ca ca, nhưng tiểu ca ca không chịu uống, anh nói anh bẩn, không thể uống ly của người khác. Không biết vì sao điều này khiến Tiếu Tiêu rất tức giận. Như để chứng minh anh không bẩn, cô nàng giật lấy ly nước ép của anh, uống sạch.

Hạ Thanh Thời không để ý tới cô nàng nữa mà đè nút điện thoại bàn bảo gọi trợ lý của Tiếu Tiêu vào, phân phó: “Chiều nay quay lại Tây An, nhớ trông coi cô ấy cẩn thận, trước khi

Lệnh Nguyệt

đóng máy, không được để cô ấy về Bắc Kinh!”

***

Mấy ngày sau, đoàn phim

Bằng mặt không bằng lòng

gọi điện cho cô, nói rằng cần quay thử trước khi chính thức ghi hình.

Địa điểm quay phim là nhà của đôi vợ chồng, mỗi lần ghi hình kéo dài bốn mươi tám tiếng vào hai ngày thứ bảy và chủ nhật, mục đích là ghi lại những sự kiện ngọt ngào cũng như mâu thuẫn trong sinh hoạt hằng ngày của hai vợ chồng.

Hôm trước vì nhất thời xúc động nên Hạ Thanh Thời mới liên lạc với đoàn phim, vài hôm sau cô cực kỳ hối hận, nhưng lời đã nói không thể thu hồi. Sau đó Hoắc tiên sinh nói với cô rằng anh không thể ghi hình như bình thường được, nguyên nhân rất đơn giản: Hội đồng quản trị không đồng ý.

Trước kia lúc Hoắc Đình Dịch nổi tiếng trên mạng, hình tượng của anh chính là hình tượng của tập đoàn PR, vì thế chỉ có tập đoàn PR mới được quyền quản lý hình ảnh của anh.

Hiện tại, nếu anh tham gia chương trình truyền hình thực tế, tập đoàn PR sẽ không có quyền biên tập và cắt ghép hậu kỳ, điều đó khiến hội đồng quản trị e ngại việc anh tham gia chương trình sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty, trừ khi…

Hạ Thanh Thời hỏi đạo diễn: “Chồng tôi không tiện lên hình. Nếu tham gia chương trình, tôi yêu cầu phía các anh phải làm mờ mặt chồng tôi, ngoài ra, nhân viên còn phải ký hợp đồng bảo mật để bảo đảm phía các anh không để lộ thân phận của chồng tôi.”

Đạo diễn rất muốn mắng người, giọng nói hiện rõ sự khó chịu: “Cô Hạ, cô cưới hoàng tử hả? Tôi nói nè, hoàng tử và vương phi thì nên ở yên trong nhà đi, đừng hành tẩu giang hồ làm gì.”

Hạ Thanh Thời: “Vậy thì thôi.”

“Ấy, khoan đã!” Nếu không phải vì không tìm được khách mời thích hợp thì còn lâu anh ta mới để ý tới hai vợ chồng ngớ ngẩn nhà này, “Cô phải nói với tôi chồng cô là ai trước đã chứ!

Tám giờ sáng thứ bảy, ekip

Bằng mặt không bằng lòng

tới nhà họ Hoắc. Vì hôm nay là buổi quay thử nên chỉ cần một buổi sáng, mục đích là để khách mời làm quen với máy quay, đồng thời cũng để ekip và khách mời thảo luận vị trí đặt máy quay.

Quan trọng nhất là đạo diễn nói sẽ không cho lên sóng phần ghi hình hôm nay nên Hạ Thanh Thời chẳng chuẩn bị gì cả, lúc đoàn phim đến nhà, cô vẫn còn ngủ say sưa.

Hoắc tiên sinh vừa bơi xong, đi xuống nhà tìm Bóng Nhỏ nhưng không thấy cậu bé đâu mà lại gặp đoàn phim. Lúc này anh mới nhớ tới chuyện quay phim, liền nói: “Tôi lên lầu gọi cô ấy xuống.”

Người quay phim đi theo Hoắc tiên sinh lên lầu.

Anh mở cửa phòng ngủ, ra hiệu đối phương đứng bên ngoài chờ, sau đó đi vào phòng.

Trên chiếc giường lớn, Hoắc phu nhân đang cuộn chăn ngủ say sưa vì tối qua quá mệt, ngoài ra còn có cả Bóng Nhỏ nằm thu lu ở một góc giường.

Bóng Nhỏ ăn mặc chỉnh tề nằm ngủ say sưa, Hoắc tiên sinh đoán cậu bé đi lên gọi cô dậy ăn sáng nhưng khi bò lên giường thì cũng bại trận trước thần ngủ.

Anh cúi người bế Bóng Nhỏ lên, sau đó đi tới gần đầu giường lay Hoắc phu nhân đang trong cơn mơ dậy, hạ nhỏ giọng: “Đoàn phim tới rồi, đang chờ bên ngoài kìa.”

“Sao cơ?” Hoắc phu nhân bật dậy, “Ở đâu? Ở đâu?”

Hoắc tiên sinh: “…”

Vội vã rửa mặt, Hoắc phu nhân nhìn vào gương, cố ý chải tóc sao cho giống vừa ngủ dậy, sau đó mặc áo khoác ngủ, giả vờ như mới tỉnh giấc đi ra nghênh đón đoàn phim.

Hoắc tiên sinh đứng một bên chứng kiến toàn bộ quá trình: “…”

Ra tới cửa, cô dừng lại, giành lấy quả bóng mũm mĩm đang ngáp dài từ trong lòng Hoắc tiên sinh, sau đó ưỡn ngực mở cửa ra.

Cô đã quá quen với ống kính nên khi nhìn máy quay, cô không hề thấy khó chịu.

Cô vừa bế Bóng Nhỏ đi xuống lầu vừa cười với người quay phim: “Xin lỗi, hôm qua bận quá nên ngủ muộn. Bình thường tôi dậy sớm lắm, nếu có thời gian thì còn có thể nấu bữa sáng cho cả nhà nữa.”

Sau đó cô dịu dàng nhìn quả bóng trong lòng mình, ân cần: “Joey, dậy nào. Chào chú đi nào.”

Bóng Nhỏ dụi mắt, ngáp thêm cái nữa, “Cháu xin chú ạ.”

Đi xuống phòng ăn, Hạ Thanh Thời đặt Bóng Nhỏ vào ghế dành cho trẻ em, sau đó giải thích với đoàn phim: “Joey không phải con tôi. Nó là em chồng tôi, năm ngoái bố mẹ chồng bị tai nạn nên chồng tôi đón Joey về nhà.”

Nhân viên đoàn phim lập tức tiếp chuyện: “Bình thường cô là người chăm sóc cậu bé hả? Nhưng theo như chúng tôi biết, công việc của cô rất bận rộn, nếu chăm sóc cho cậu bé nữa thì có vất vả lắm không?”

“Trẻ con thì phải tự tay mình lo mới được, tuy vất vả nhưng có thể chứng kiến thằng bé lớn lên mỗi ngày, tôi cảm thấy rất đáng giá.”

Hạ Thanh Thời thầm nghĩ nếu đoạn phim này mà được phát sóng, có lẽ ekip sẽ tạo một quầng sáng sau lưng cô như là thiên sứ.

Cô đã hạ quyết tâm, nếu quyết định tham gia chương trình thực tế thì phải nhân cơ hội này cải thiện hình tượng, để đám fans của Nhậm Hoài Tây không tới weibo của cô gửi mấy trăm ngàn bình luận chửi mắng mỗi ngày nữa. Mà để cải thiện hình tượng, con đường ngắn nhất là làm mẹ hiền vợ đảm.

Tất nhiên, với tư cách là người quản lý, Hạ Thanh Thời không khuyến khích nghệ sĩ đi theo hình tượng quá khác so với con người thật vì khó có ai mà lúc nào cũng có thể giả làm một người không phải mình cả đời được, đến lúc bị lộ tẩy thì thiệt nhiều hơn lợi.

Nhưng Hạ Thanh Thời cũng cho rằng nghệ sĩ không giữ được hình tượng là vì kém thông minh, mà cô thì cực kỳ tự tin vào chỉ số thông minh của mình nên cô tin rằng mình sẽ không để lộ sơ hở. Dù sao cũng chỉ có một mùa, tổng cộng là tám tuần, mỗi tuần hai ngày. Giả làm vợ hiền mẹ đảm mười sáu ngày sao có thể làm khó được cô?

Hoắc phu nhân nhìn Hoắc tiên sinh vừa ngồi vào bàn, thấy anh định cầm ly sữa thì đè tay anh lại. Cô nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng như nước, nhỏ nhẹ: “Xem anh kìa, lại định uống sữa lạnh, đã nói với anh là không tốt cho dạ dày rồi mà. Anh chờ một chút nhé, để em đi hâm lại.”

Nói xong, cô lấy ly sữa từ tay anh.

Hoắc tiên sinh thấy hơi mệt mệt, rất nghi ngờ đây lại là câu hỏi đòi mạng mới, anh thấy đầu tê rần: “Anh không cần đâu…”