Chương 10

“Chào buổi sáng, Tần tiểu thư.”

Vẫn như mọi khi, Ngô Cẩn Ngôn vừa tươi cười đẩy cửa bước vào phòng vừa chào hỏi nàng.

Tần Lam ngồi bó gối trên giường, ngoài việc thất thần suy nghĩ thì chẳng có lấy một hành động tương tác nào khác. Đương nhiên bác sĩ Ngô đối với điều này sẽ không bỏ cuộc, cô lục túi xách rồi lại gần đặt vào tay Tần Lam một viên đá nhỏ.

“Cách đây vài năm một người bạn của tôi đã tặng cho tôi viên đá này. Còn nói đây là viên đá cầu được ước lấy, bây giờ tôi tặng nó lại cho cô, coi như là quà gặp mặt của chúng ta, được chứ?”

“Tôi có thể cầu cho anh ấy sống lại không?”

Thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng vang lên bên tai Ngô Cẩn Ngôn.

Ngô Cẩn Ngôn giật mình nhìn chủ nhân của tiếng nói ban nãy. Bởi vì cô hoàn toàn không thể ngờ tới việc Tần Lam sẽ lên tiếng nói chuyện vào tình huống này…

Tần Lam hướng đôi mắt trong như làn thu thủy của mình lên nhìn chằm chằm vào Ngô Cẩn Ngôn. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách khá gần khiến cô có thể ngắm nhìn thật kĩ dung mạo của nàng.

Một lần nữa, Ngô Cẩn Ngôn phải cảm thán trong lòng: Nàng thật quá đỗi hoàn mĩ.

“Không được phải không?” Tần Lam tiếp tục hỏi.

“Tần tiểu thư, những việc đã qua rồi âu cũng là số phận.” Ngô Cẩn Ngôn nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười trả lời nàng. “Cô đã nghe câu nói này chưa? Sự mất mát khiến chúng ta trống rỗng – nhưng hãy học cách không để sự đau khổ đóng lại trái tim và tâm hồn mình. Hãy để cuộc đời đổ đầy lại bạn. Dưới đáy u sầu, dường như điều đó là không thể – nhưng những niềm vui mới đang chờ đợi để lấp đầy khoảng trống.

“Trước đây khi tôi tự nhận thức được việc mình là một đứa trẻ bị bỏ rơi, tôi cũng từng đau lòng đến độ trầm cảm. Khoảng thời gian ấy, tôi đã nghĩ vì sao bằng tuổi tôi mà cuộc sống của A Nghê lại đầy đủ như vậy? Nhưng sau rất nhiều ngày tháng tự dằn vặt mình, tôi rốt cuộc cũng nhận ra việc mình phải nỗ lực thành đạt. Bởi sự mạnh mẽ của tôi chính là vũ khí có độ sát thương cao nhất cho những người đã không cần tôi. Tần tiểu thư, cô cũng vậy. Cô phải sống, phải chữa khỏi bệnh thì mới có thể khiến đám người nhà họ Nhϊếp không còn cơ hội dày xéo cô.”

Tần Lam im lặng nghe Ngô Cẩn Ngôn nói, không lâu sau, những giọt lệ trong như thủy tinh lại từ từ lăn trên đôi gò má nàng.

Ngô Cẩn Ngôn thấy vậy liền chậm rãi rút khăn tay ra, toan lau đi dòng nước mắt đang không ngừng tuôn xuống như thác lũ, thế nhưng khi cô vừa mới chạm tới, Tần Lam ngay lập tức nhích người muốn lùi về sau.

Ngô Cẩn Ngôn thấy nàng như vậy cũng thôi không ép buộc. Cô nhét chiếc khăn của mình vào tay nàng, nhỏ giọng nói: “Lau nước mắt đi, đừng khóc…”

Giây phút chạm vào đôi bàn tay thon dài nhưng lạnh buốt ấy. Ngô Cẩn Ngôn có cảm giác mình đã nắm được một vật trân quý nhất thế gian…

***

Cả buổi sáng hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn lặng yên ngồi bên cạnh nghe nàng khóc. Đúng, chính là nghe khóc. Bởi vì cô muốn nhân cơ hội này để Tần Lam xả hết những vết thương trong lòng. Cô muốn nàng khóc đến khi nào không thể khóc được nữa. Chỉ có như vậy tâm trạng của nàng mới có thể phần nào khá lên.

“Tần tiểu thư, hôm nay tới đây thôi. Ngày mai tôi sẽ lại trò chuyện cùng cô nhé.”

Đợi Tần Lam nín hẳn, Ngô Cẩn Ngôn mới vươn tay xem đồng hồ, đã là 11 giờ trưa rồi.

Tần Lam không trả lời, nàng đợi Ngô Cẩn Ngôn đứng dậy xếp xong đồ đạc mới khe khẽ hé môi: “Ngày mai cô nhất định phải tới…”

Đây không phải ra lệnh, đây là cầu xin.

Ngô Cẩn Ngôn hơi sững người, nhưng sau đó cũng cười đáp: “Đương nhiên rồi, đây là trách nhiệm của tôi mà.”

Dứt lời, cô xoay người vẫy tay một lần nữa rồi mới dứt khoát bước ra khỏi phòng.

***

Cả buổi chiều hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn đều thất thần tủm tỉm cười.

“Em đang nghĩ gì vậy? Có phải lại ngu ngốc lên cơn không?”

Hứa Khải ngồi ở đối diện lập tức nhéo nhéo má cô.

Ngô Cẩn Ngôn ôm phần má bị véo tới ửng đỏ, phẫn nộ quát: “Hứa Khải, anh rốt cuộc có biết thương hoa tiếc ngọc không thế?”

“Em mà cũng đòi làm hoa với ngọc ư?” Hứa Khải ôm bụng cười như vừa nghe được chuyện lạ nhất thế gian.

“Vừa nhìn thấy anh đã thấy chán ghét.” Ngô Cẩn Ngôn lầm bầm trong cổ họng. “Hôm nay em mời anh ra ngoài uống trà đàm đạo chính là có chuyện muốn thỉnh cầu tới hoa hoa công tử là anh đây.”

Hứa Khải nhướn mày: “Em còn gọi anh là hoa hoa công tử, anh lập tức đứng dậy bỏ về cho em xem.”

“Ấu trĩ.” Ngô Cẩn Ngôn vươn tay đoạt lấy cốc cà phê anh đang uống dở. “Vậy thì mau về đi, đồng thời tự trả tiền luôn nhé.”

Hứa Khải bĩu môi nhìn quỷ bà bà đang nổi giận. Rốt cuộc cũng ôn nhu xuống nước hỏi: “Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Đừng vòng vo.”

“Được. Em hỏi anh, anh từng chữa bệnh cho rất nhiều đại tiểu thư nhà giàu. Anh nói xem, phụ nữ đại gia thích gì nhất?”

“…”

Hứa Khải híp mắt nhìn Ngô Cẩn Ngôn đầy cảnh giác.

“Sao lại nhìn em như vậy?”

“Sao đột nhiên em lại hỏi đến vấn đề này?”

Gần như cùng một lúc, cả hai đưa ra câu hỏi cho đối phương.

Ngô Cẩn Ngôn đành thở dài nói: “Chẳng là em đang chữa bệnh cho một đại tiểu thư mắc chứng sang chấn sau tâm lý. Hơn nữa còn đi kèm với rất nhiều biến chứng khác. Trong đó có cả lãnh cảm. Bởi vậy em muốn thỉnh thoảng tặng cho cô ấy một món quà nhỏ để cô ấy có thể từ từ hồi phục lại cảm xúc của mình. Nhưng em phân vân mãi vẫn không thể nghĩ tới rốt cuộc giàu như họ thì thích thể loại gì?”

“Anh nghĩ em tốt nhất không nên tặng gì cả. Chi bằng chữa bằng tấm chân tình đi.”

“Tấm cái đầu anh. Nói cũng như không.” Ngô Cẩn Ngôn thầm cảm thấy hôm nay coi như quá xui xẻo. Vừa mất tiền bao tên tra nam Hứa Khải này đi uống nước, vừa bị hắn lừa cho chỏng gọng.

“Anh chỉ đùa thôi mà.” Hứa Khải nhấp một ngụm cà phê. “Nếu như đối với chứng lãnh cảm mà nói, thì áp dụng phương thức chữa bệnh như của em cũng khá hiệu quả. Cô ấy có sợ cái gì không?”

Ngô Cẩn Ngôn ngẫm một lúc rồi nói: “Cô ấy sợ bánh kem dâu tây.”

“Vậy thì tạm thời loại bánh kem dâu tây, hoặc tốt nhất là loại hết tất cả những gì có liên quan tới kem và bánh. Anh nghĩ tặng đồ vật đơn giản giống như hoa chẳng hạn.”

“Hoa?”

“Ừ.” Hứa Khải gật đầu. “Một người mắc chứng lãnh cảm chính là gần như chai lỳ về mặt cảm xúc. Mà trước đây cũng từng có phương pháp chữa bệnh bằng cách để bệnh nhân tìm lại sở thích của mình qua việc cắm hoa. Cô ấy có thể không thích hoa, nhưng nội tâm là phụ nữ thì chắc chắn không thể cưỡng lại được hoa.”

Ngô Cẩn Ngôn ngẫm một lúc cũng thấy đúng. Thỉnh thoảng đi qua vài quầy bán hoa cô cũng thường không ngăn được mà đưa mắt nhìn vào bên trong.

“Tốt lắm. Cảm ơn anh, cuối cùng anh cũng giúp ích được cho cuộc đời em rồi.” Ngô Cẩn Ngôn hứng thú xoa đầu Hứa Khải, sau đó đứng dậy xách balo rời đi.

“Em đi luôn ư?” Hứa Khải trên trán nổi vài vạch hắc tuyến. Thiên địa ơi, có cần phải lộ liễu tạt một gáo nước lạnh vào mặt người ta như vậy không?

“Đương nhiên. Em bao anh rồi, coi như chúng ta hòa nhé.” Ngô Cẩn Ngôn tạm biệt một cái rồi nhanh chóng khuất dạng.

***

“Tiểu thư, xin hỏi cô muốn nua loại hoa nào?”

Chủ tiệm hoa tươi cười nhìn Ngô Cẩn Ngôn.

“Có loại nào vừa nhìn là thích không?” Ngô Cẩn Ngôn đối với hoa mà nói thú thực không có hiểu biết cho lắm. Ngoài hoa hồng miễn cưỡng có thể nhận mặt ra thì coi như kiến thức về hoa đều mù tịt.

Chủ tiệm hoa hơi sững lại vì câu hỏi của cô. Nhưng rồi cũng cười gật đầu đáp: “Có.”

Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng thoăn thoắt leo lên chiếc thang nhỏ, không lâu sau, nàng lấy xuống một loại hoa màu xanh dương.

“Đây là hoa gì vậy?” Ngô Cẩn Ngôn nhìn ngắm một chút, cũng thấy nó thật bắt mắt a.

“Đây là hoa lưu ly.” Chủ tiệm hoa cười. “Hoa lưu ly thể hiện tình cảm lãng mạn, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Còn nữa, ý nghĩa của nó cũng vô cùng trong trẻo và tinh tế.”

“Là gì?”

“Xin đừng quên tôi.”