Chương 16: Đêm Bình An vui vẻ

Đầu ngón tay anh run lên, tấm card vẽ 10 ly cà phê không kẹp kỹ ngay lập tức rớt xuống.

Động tĩnh không nhỏ đã thu hút sự chú ý của mấy người phía trước, cũng khiến tâm trạng đang phải kiềm chế của Tɧẩʍ ɖυ Ninh trở nên nứt toác.

"Cậu ấy... Cậu ấy biết anh?"

"Sao?" Nhiễm Vũ Đồng không hiểu.

"Ý của anh là, mấy ngày nay, chuyện anh mua hết đồ ngọt, cậu ấy biết rồi?"

"Đương nhiên là biết rồi, anh à, làm ơn đi, lúc em gọi điện cho anh người ta còn đứng bên cạnh nghe đó."

Đường Nặc đã biết? Cho nên nói tấm card nhỏ lúc nãy là đặc biệt đưa cho mình?

Sẽ luôn chờ anh, là chờ mình đến lấy bánh kem? Hay còn chờ cái gì khác nữa?

Là hết giận rồi? Hay là...

Tɧẩʍ ɖυ Ninh đứng ngồi không yên, quay đầu nói với Trần Tuấn Hào: "Đại Trần, thứ tự báo cáo của phòng của chúng ta có phải áp chót không?"

"...Hả? À... đúng, đúng là thứ hai dưới lên." Trần Tuấn Hào mơ màng sắp ngủ đột nhiên bị Tɧẩʍ ɖυ Ninh lay tỉnh.

"Vậy tôi xuống dưới một chuyến."

"Cậu xuống dưới?!" Trần Tuấn Hào ngay lập tức càng thêm tỉnh táo, "Cậu giờ xuống dưới để làm gì? Lát nữa là đến lượt chúng ta rồi —"

"Cậu giúp tôi kéo dài một chút," Tɧẩʍ ɖυ Ninh cầm lấy áo khoác đứng lên, "Hoặc cứ nói tôi đi vệ sinh, sẽ quay lại ngay."

Đây là bộ phim thần tượng thanh xuân gì vậy, Trần Tuấn Hào cảm giác như mình chính thần trợ công trong kịch bản, nam chính vứt bỏ công việc đuổi theo tình yêu, anh còn phải giúp người ta lừa gạt lãnh đạo, che giấu mọi người.

"Chậc chậc," Nhìn một màn như này Nhiễm Vũ Đồng cuối cùng cũng hiểu, cậu ban đầu còn thắc mắc đồ ngọt gì mà ăn liên tục bốn ngày? Không thấy ngán sao?

Không ngán, tình yêu ngọt ngào sao có thể ngán được chứ!

"Tôi cảm giác mình như một công cụ hình người." Trần Tuấn Hào lật xem biên bản cuộc họp, bất đắc dĩ thở dài nói.

"Ai mà không phải chứ?" Nhiễm Vũ Đồng tán thành.

-

Bốn ngày không bước đến cửa lớn Coucher de soleil, nói nhớ thì có hơi ra vẻ nhưng Tɧẩʍ ɖυ Ninh đúng thật là rất nhớ, nhớ mùi hương latte nồng nàn, nhớ ánh đèn chạng vạng, nhớ lời nói ngọt ngào mềm mại, nhớ chân tình giấu kín.

Đường Nặc đứng đối diện kệ sách, đang lúc tập luyện lát gặp Tɧẩʍ ɖυ Ninh thì phải nói gì đột nhiên chuông gió ngoài cửa vang lên, cậu nhanh chóng xoay người lại, buột miệng thốt lên.

"Chào mừng ghé –"

Đường Nặc đứng ngốc tại chỗ, Tɧẩʍ ɖυ Ninh đi về phía cậu.

"Chỗ anh không biết phải họp đến mấy giờ, lo em chờ lâu nên xuống trước."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh đứng đối diện cậu, Đường Nặc không biết có phải là ảo giác của mình hay không, giờ phút này hai người đều gần hơn rất nhiều so với dĩ vãng.

Cậu há miệng lại không phát ra âm thanh.

Một bụng lời đã chuẩn bị lúc nãy đột nhiên biến đi đâu hết, Tɧẩʍ ɖυ Ninh vẫn cư xử với cậu như bình thường, mà cậu lại không biết phải nói từ đâu?

"Tiểu Nặc, có phải em có chuyện muốn nói với anh không?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh dường như biết cậu nghĩ gì, chủ động kê một bậc thang cho người ta, "Chúng ta... có phải hình như có chút hiểu lầm gì đó không?

"Anh Du Ninh... Sao anh lại, tới đây."

Đường Nặc căn bản không theo kịp tiết tấu của Tɧẩʍ ɖυ Ninh, vừa mở miệng thì hỏi ngay vấn đề mà đối phương đã trả lời.

"Anh còn đang họp, không biết khi nào kết thúc, nhưng lại không muốn em phải chờ lâu." Tɧẩʍ ɖυ Ninh cực kỳ kiên nhẫn, giả vờ như mình chưa từng nói qua, lại giải thích thêm lần nữa.

"Vậy... cái kia, em, em trước tiên gói bánh kem cho anh đã." Đường Nặc nhanh chóng chạy ra sau quầy bar, vừa cúi đầu thắt ruy băng vừa nghĩ làm thế nào để mở miệng, Tɧẩʍ ɖυ Ninh cứ vậy đứng chờ, cho cậu có đủ thời gian giảm xóc.

"Ngày đó... em không phải muốn làm mặt lạnh với anh Du Ninh đâu, thật xin lỗi..."

Tɧẩʍ ɖυ Ninh không nghĩ tới cái vấn đề này Đường Nặc lại là người xin lỗi trước.

"Hửm? Tiểu Nặc sao lại cướp lời thoại của anh rồi?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh dù trong lòng hơi kinh ngạc nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, nói: "Là anh cứ hỏi khiến em không vui, nên người xin lỗi hẳn phải là anh mới đúng chứ."

"Không không không, em không có không vui." Đường Nặc lại bắt đầu suốt ruột, "ý của em là, em không có không vui với anh Du Ninh, em chỉ là... không muốn nói đến chuyện kia lắm, cho nên thái độ lúc ấy của em không tốt, nhưng em thật sự không có, khó chịu với anh..."

"Không tức giận?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh hỏi, cho dù là cậu nổi giận thì với anh mà thấy cũng không có gì là quá đáng, huống gì chuyện xảy ra cũng có nguyên do.

"Nhưng mà lúc ấy anh nói chuyện có hơi quá phận, em cũng có thể tức giận với anh." Tɧẩʍ ɖυ Ninh nói.

"Thật sự không tức giận, không giận chút nào hết." Tɧẩʍ ɖυ Ninh không rảnh quan tâm đến bánh kem nữa, thầm nghĩ Nhạc Hạ Hề nói đúng rồi, hóa ra Tɧẩʍ ɖυ Ninh mấy ngày qua không tới là nghĩ mình đang tức giận...

"Em... em là vì không thích nói đến vấn đề học tiếp kia, nhưng nếu là anh Du Ninh muốn hỏi thì cũng... cũng được. Có phải giọng điệu khi em nhắn tin wechat không tốt lắm không... Bình thường em đều nhắn như vậy, sau này... em sẽ sửa."

Những miếng dưa hami vàng óng phủ kín bề mặt bánh kem, thịt quả mọng nước, giòn tan ngọt lịm hệt như giọng nói Đường Nặc, như sợi tơ mềm bao phủ tâm tình Tɧẩʍ ɖυ Ninh.

Cho nên hết thảy rắc rối này đều là bởi hai người không rõ ràng với nhau, Tɧẩʍ ɖυ Ninh tự suy đoán lo sợ không đâu, còn Đường Nặc bị trói buộc bởi những lời nói thẳng thắn của cậu.

"Xem ra sau này có chuyện gì thì phải nói thẳng với nhau thôi," Tɧẩʍ ɖυ Ninh cười dịu dàng, "Nếu không lại khiến chúng ta hiểu lầm tới hiểu lầm lui."

"Đúng đúng," Đường Nặc gật đầu như gà mổ thóc, đảm bảo với Tɧẩʍ ɖυ Ninh. "Em không dễ giận đâu, anh Du Ninh muốn nói gì với em cũng được."

"Ừm, anh cũng không bận rộn như vậy, em muốn tìm anh lúc nào cũng được hết."

-

Nói xong hết rồi tâm trạng cũng tốt đẹp hẳn lên, Tɧẩʍ ɖυ Ninh xách theo bánh kem với hai củ khoai lang nướng, xuân phong đắc ý đi chúc mừng sinh nhật Giang Dực.

Nói là mừng sinh nhật chứ thật ra là anh với chồng chồng Giang Dực ăn bữa cơm, hôm qua là sinh nhật Giang Dực, bởi vì hôm nay là thứ sáu cho nên bữa cơm này được bọn họ hoãn lại một ngày.

Đại học A có hai cơ sở, cơ sở phía Tây gần với cao ốc Hoa Khang, còn cơ sở phía Đông thì cách chỗ Tɧẩʍ ɖυ Ninh xa hơn một chút. Tɧẩʍ ɖυ Ninh ban đầu học ở cơ sở phía Đông, người yêu của Giang Dực cũng học ở đó vậy nên ba người chọn một nhà hàng món cay Tứ Xuyên cạnh cơ sở phía Đông làm nơi họp mặt.

Bạn trai Giang dực tên Đô Ân Vũ, là nghiên cứu sinh ngành y của đại học A, là một người có tính cách ấm áp dịu dàng, có thể bổ sung cho Giang Dực.

Tɧẩʍ ɖυ Ninh khoan thai tới muộn, Giang Dực hiếm khi không bắt chẹt anh, lúc anh vừa mới ngồi xuống mắt hắn đã dính lấy cái bánh kem kia không dời.

Bình thường Giang Dực cũng không thích ăn đồ ngọt, Tɧẩʍ ɖυ Ninh không khỏi khó hiểu, đối phương làm sao vậy, dáng vẻ như tên tham ăn này là sao.

"Du Ninh." Giang Dực không kìm được, lúng túng nói, "Cậu không thấy được hả? Nói trước là tôi không cố ý xem đâu, nhưng mà... cái này... cậu xách theo cả một đường mà cũng không phát hiện ra sao?"

"Cái gì?" Tɧẩʍ ɖυ Ninh cho rằng Giang Dực bị món cay Tứ Xuyên xông cho choáng rồi bắt đầu nói mê nói sảng, phát hiện gì, cái này là cái gì?

"Ai da." khuôn mặt Đô Ân Vũ cũng đỏ lên, ngập ngừng nói, "Tôi cũng không phải cố ý nhìn... nhưng mà... thật sự rất, rất dễ thấy."

Chồng chồng kẻ xướng người họa, Tɧẩʍ ɖυ Ninh không hiểu mô tê gì, thẳng đến khi Giang Dực đưa cho anh một tấm card.

Anh Du Ninh, cảm ơn anh, đêm Bình An vui vẻ.

— Đường Nặc