Chương 23

Tống Cảnh giơ hai tay lên, ngược lại nở một nụ cười thoải mái: "Được rồi, được rồi, cha con đừng căng thẳng như vậy."

Tống Sơ Bạch ném tài liệu vào lòng ông ta: "Ai là người điều tra những tài liệu này? Trợ lý tổng giám đốc của ông à? Sa thải đi. Sau khi tin tức mua lại được lan truyền ra ngoài, nội bộ Hối Tinh đã chia thành bốn phe, phòng giao dịch kinh tế đối ngoại nắm giữ một số khách hàng trên một triệu, bọn họ muốn tách ra nhưng phòng kỹ thuật không ủng hộ, phòng nhân sự là những người kỳ cựu của Hối Tinh, toàn một đám ba phải. Ông tìm một người tên Lý Dũng ở phòng giao dịch Hối Tinh, đi giao dịch mua khách hàng với anh ta, sau đó tiết lộ cho phòng kỹ thuật, rất nhanh Hối Tinh sẽ tan đàn xẻ nghé, đợi đến khi nội bộ xảy ra chuyện, giá cổ phiếu thấp nhất thì ông hãy mua lại."

Tống Cảnh suy nghĩ một lúc, thấy khả thi bèn vỗ tay nói: "Anh đi học vật lý thật là đáng tiếc."

Tống Sơ Bạch thấy ông ta vẫn đứng trước bức ảnh trên tường, đôi mắt như băng lạnh, nói: "Sau này có chuyện gì thì gọi điện là được, đừng đến tìm tôi nữa."

Tống Cảnh nói: "Anh gặp người khác đều ôn hòa lễ phép, sao chỉ lạnh nhạt với mỗi mình cha ruột thế?"

Tống Sơ Bạch cười rất đẹp: "Ông xứng sao?"

Tống Cảnh nhún vai, bỏ đi.

Ông ta đi được một lúc, Tống Sơ Bạch dựng lại bàn trà, đi tới ném đôi dép lê ông ta đã đi vào thùng rác, xách xuống lầu đi vứt, bảo vệ thấy anh xuống thì tươi cười chào hỏi: "Tiểu Tống, nhà có khách à?"

Tống Sơ Bạch cười nói: "Không tính là khách."

Sau đó lên lầu, thấm ướt khăn lau đi lau lại bức ảnh trên tường.

Lau xong mười lần, anh để khăn lau vào bếp, bình tĩnh trở về phòng ngủ tắm rửa.



Đúng lúc này, tin nhắn Wechat của Triệu Nhất Thăng gửi đến.

Cậu ta gửi rất nhiều, còn xen kẽ cả biểu tượng cảm xúc, Tống Sơ Bạch không xem kỹ, chỉ xem liên kết diễn đàn Triệu Nhất Thăng gửi ở phía sau và câu cuối cùng.

[Số thứ tự vũ hội của cậu bị người ta đẩy lên năm mươi nghìn rồi, cô em khóa dưới Lộ Lộc này điên rồi, dù muốn gây sự chú ý với cậu cũng không cần tới mức này chứ!]

Số thứ tự vũ hội?

Tống Sơ Bạch cau mày, quấn khăn tắm quanh bụng, lau mái tóc hơi ẩm đi đến bàn mở máy tính.

Máy tính mấy ngày trước không tắt, vẫn dừng ở trang email. Trong đó có rất nhiều email mà bên Tống Sơ Bạch hiển thị đã đọc, nhưng anh ta đã thêm một đoạn mã, khiến những email này vẫn hiển thị là "chưa đọc" ở bên kia.

Người gửi đều là "m Lộ Lộc ", hai năm nay, ngày nào cũng gửi một email, nội dung bên trong có khi là quan tâm, có khi là viết vài câu tùy ý, có khi là chép lại những mẩu chuyện cười nhạt nhẽo trên mạng. Không có ngày nào gián đoạn.

Tống Sơ Bạch vẫn luôn thấy rất nhàm chán, cho đến tận bây giờ cũng vậy. Biểu cảm của anh ta không có gì thay đổi, nhưng vẫn vô thức mở hộp thư đến.

Những email rác nhàm chán kéo dài bảy trăm ba mươi ngày, bắt đầu từ hôm qua đã bị gián đoạn.

Đã gián đoạn hai ngày.

Tống Sơ Bạch không hiểu sao lại thấy hơi bực bội. Ngoài cửa sổ lóe lên một tiếng sấm, đột nhiên mưa lớn trút xuống.