Chương 30

Có thể nghe ra giọng điệu của anh ta vẫn có chút cao ngạo. Lộ Du Du cảm thấy châm biếm trong lòng.

Có phải trước đây Lộ Ni thực sự đã yêu Cố Yến Minh quá nhiều, khiến cô đã nói rõ ràng như vậy nhưng vẫn không một ai tin rằng cô thực sự muốn rời xa Cố Yến Minh không?

Cô cũng không thể giải thích với họ rằng, trước đây tôi đối xử tốt với anh chỉ là đang diễn, chỉ là đang đi theo kịch bản, bây giờ không còn kịch bản ràng buộc nữa, tôi định sống cuộc đời của chính mình.

Cô nghiêng đầu, liếc nhìn Triệu Triển: "Tôi tặng anh một câu mà anh vừa nói với tôi."

Triệu Triển vô thức hỏi: "Câu gì?"

Lộ Du Du nói: "Con người phải biết điểm dừng. Tôi đã nói rõ với anh và Cố Yến Minh rồi, anh đừng đuổi theo tiếp tục giải thích nữa."

Lộ Du Du cảm thấy lúc này Cố Yến Minh chưa chắc đã thích cô, ít nhất là cô không thấy điều đó trong nguyên tác. Cố Yến Minh tức giận chỉ vì không vui khi mọi chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Đợi đến khi cô đối phó thêm vài lần nữa, Cố Yến Minh hoàn toàn nổi giận, thì cô và Cố Yến Minh cũng sẽ chấm dứt.

Triệu Triển cảm thấy khó chịu, nhưng Lộ Du Du đã đi xa.

Triệu Triển đứng tại chỗ một lúc mới quay người đi về phía xe, chiếc điện thoại trong tay đột nhiên reo lên, là cuộc gọi của Cố Yến Minh, tim anh ta đập thình thịch, vội vàng bắt máy.

"Cậu làm ăn kiểu gì vậy?"

Trán Triệu Triển toát mồ hôi lạnh, giải thích: "Vừa rồi tôi đưa túi đến tận tay Lộ tiểu thư, nhưng Lộ tiểu thư—"

Cố Yến Minh không định nghe anh ta giải thích, giọng điệu trong điện thoại có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Tra xem số điện thoại hiện tại của cô ta, ở đâu, đã tiếp xúc với những ai, có phải ai đó đã nói gì với cô ta không. Có phải thằng Chu Gia Niên kia lại muốn tìm đường chết không."



Câu nói cuối cùng của Cố Yến Minh như thể phủ lên một tầng băng giá, như thể nếu chuyện này liên quan đến Chu Gia Niên, hắn sẽ nghiền nát Chu Gia Niên thành tro.

Triệu Triển không dám thở mạnh.

"Ngoài ra, mua thêm mười cái túi nữa gửi qua đó, nếu cô ta không nhận thì tôi xử cậu."

Nói xong Cố Yến Minh cúp điện thoại.

Nhưng Triệu Triển đã phản ứng lại.

Lộ Ni yêu Cố Yến Minh đến vậy, không có lý do gì đột nhiên lại đòi chia tay, cô trông có vẻ bình tĩnh nhưng có thể là đau đớn đến mức không còn gì đau đớn hơn được nữa.

Có phải vì cô đã biết, ban đầu Cố Yến Minh giữ cô ở bên chỉ vì dáng vẻ cô chơi đàn cello trong quán bar, trong khoảnh khắc ánh sáng và bóng tối chuyển động có vài phần giống với người đó không?

Thì ra là vậy, cô hẳn đã biết.

Triệu Triển nhìn bóng lưng của Lộ Du Du, cảm thấy đau đầu, nhưng ngay sau đó lại có chút thương hại, yêu một cách sâu đậm như vậy, đột nhiên biết được mình chỉ là một thế thân, ai cũng không chịu nổi.

Vậy thì cứ cho cô vài ngày, đợi cô nghĩ thông suốt, có lẽ Cố tổng đến dỗ dành thì cô sẽ quay lại.

Những ngày tiếp theo, Cố Yến Minh và người của hắn không đến tìm Lộ Du Du nữa, Lộ Du Du cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cô vốn định lấy thân phận Lộ Ni nói rõ chuyện nhà cửa với cha Lộ, nói mình đã trúng số mấy tháng trước.