Chương 5

Lộ Du Du trong lòng vô cùng khó tả, chuyển chủ đề: "Anh khi nào thì về?"

"Có chút việc phải xử lý, tối mai."

Lộ Du Du xác định được thời gian, trong lòng buông xuống một tảng đá lớn, cô không muốn chạy trốn lại vừa vặn đυ.ng phải Cố Yến Minh: "Ừ."

Cố Yến Minh nói: "Anh đến bệnh viện là vì ——"

Lời còn chưa dứt, hắn dường như lại cảm thấy không cần phải giải thích nhiều như vậy.

Dừng lại một chút, hắn hờ hững như thể thuận miệng nói: "Tối mai anh muốn ăn canh cá chẽm."

"Được."

Nghe xem, tên khốn kiếp này nói có phải là lời con người không?

Chân trước vội vã đi gặp bạch nguyệt quang, chân sau gọi điện thoại đến muốn ăn canh cá chẽm cô nấu.

Nhưng bây giờ không cần đi theo cốt truyện nữa, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi hai nam chính chó má Cố Yến Minh và Tống Sơ Bạch này rồi.

Lộ Du Du trong lòng phấn khích đến sôi máu, lên kế hoạch ngày mai sẽ rời khỏi đây, sau khi rời khỏi đây sẽ đến hòn đảo nào đó để thực hiện kế hoạch nghỉ hưu của mình, mua vài căn biệt thự cùng với vài anh chàng pha chế rượu đẹp trai.

Nhưng lại dịu dàng nói với đầu dây bên kia: "Vậy em đợi anh về."

Vệ sĩ ở cửa biệt thự nhìn theo bóng lưng cô một lúc lâu, mới đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra điều gì đó hơi không ổn ——

Trước đây khi nhận được điện thoại của Cố Yến Minh, Lộ tiểu thư đều sẽ nhanh chân đi đến, vội vàng nghe máy, biểu cảm trên mặt rất sinh động.



Nhưng hôm nay sao lại thế, mí mắt còn chẳng buồn nhấc?

Cố Yến Minh cúp điện thoại, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, trợ lý đi vào nói: "Cố tổng, may là tin tức mấy tờ báo mà Chu thiếu mang đến vẫn chưa được đăng, tôi đã xử lý rồi."

Cố Yến Minh "ừ" một tiếng.

Hắn quay người, liếc nhìn Chu Gia Niên đang bị hai vệ sĩ ấn trên ghế, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.

Hắn mặc áo sơ mi trắng bên trong áo ghi lê, chậm rãi bước tới, bóng tối phủ lêи đỉиɦ đầu Chu Gia Niên.

"Không có mấy bản lĩnh, còn dám giở trò với tôi? Chu Gia Niên, tôi có từng nói với cậu chưa, anh chị em các cậu muốn làm loạn thế nào cũng được, nhưng không được phép xuất hiện trước mặt Lộ Ni?"

Đầu Chu Gia Niên bị ấn xuống không ngẩng lên được, mặt đỏ bừng, nghiến răng nói: "Cố nhị ca, tôi nói có sai không, cô ta chính là không biết xấu hổ ——"

Lời còn chưa dứt, vệ sĩ bên cạnh Cố Yến Minh đã túm lấy cổ áo Chu Gia Niên, tát cậu ta một cái thật mạnh.

Đầu Chu Gia Niên ngoẹo sang một bên, khóe miệng chảy máu.

Cố Yến Minh lạnh lùng nhìn cậu ta: "Chu Gia Niên, tôi thấy cậu thực sự không muốn để nhà họ Chu được yên ổn."

Cố Yến Minh là công tử nhà giàu, bình thường luôn ngạo mạn, nhưng khi nổi cơn thịnh nộ lại âm tình bất định như ma vương, khiến người ta sợ hãi.

Chu Gia Niên quen hắn đã mười mấy năm, hiểu rõ nhất loại người như hắn có chuyện gì mà không làm được?

Chu Gia Niên trong lòng sợ hãi, không kịp liếʍ máu ở khóe miệng, giọng nói đã yếu đi tám phần: "Nhị ca, tôi sai rồi, chị tôi tự sát, tôi có thể không lo lắng sao, chị ấy là chị ruột của tôi, có quan hệ huyết thống! Tôi chỉ là nhất thời kích động!"