Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tam Điểm Chỉ

Chương 96: Nắm tro tàn...

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thầy Trà và bác gái đứng ở khu vườn sau mà nhìn xa xăm vào rừng, họ không ai nói với ai một lời. Họa có chăng tại cái giây phút này đây, trong tâm trí mỗi người đang có suy nghĩ khác nhau, có những nỗi niềm riêng. Trong tâm trí bác gái bây giờ, cái hình ảnh vụ tai nạn cướp đi đứa con ruột của mình như lại hiện về rõ hơn bao giờ hết. Điều khiến bác cảm thấy nóng ruột và bất an hơn cả là cảm giác ngay tại khoảnh khắc mất con mình mãi mãi như rõ hơn bao giờ hết kể từ khi đặt chân vào căn nhà này. Nghe những lời mà Thu vừa nói thì bác gái giờ không chỉ lo lắng cho cái thằng con nuôi của mình, mà còn lo lắng cho cả người chồng mà bác ta hết mực yêu thương đang đứng ngay đây cạnh mình. Còn thầy Trà thì sao? Bác ta đang nghĩ gì mà cứ đứng im lặng người nhìn vào khu rừng sâu thăm thẳm kia? Trong đầu của thầy Trà là một loạt kí ức hiện về rõ rang từ đợt còn bên Cam, hình ảnh người đàn bà tự xưng là Chết đã hiện ra làm giao kèo với bác ta. Giờ đây nhớ lại cái lời nói vừa rồi của Thu mà toàn thân thầy Trà khẽ rung lên, da gà từ từ dựng đứng: “có người đàn bà, con không nhìn ra tướng mạo… nhưng con nghĩ không phải là người đâu … bà ta cho con thấy gương mặt của hai bác… bà ta nói hai bác có thể giúp con giải thoát… ngoài ra, bà ta còn gửi lời tới bác trai… bà ta nói rằng bà ta biết bác đang tính toán chuyện gì, và kế hoạch của bác ra sao. Bà ta nói đây là cảnh báo cuối cùng, nếu không bác sẽ không chỉ mất con đâu… mà ngay cả tính mạng của mình cũng khó giữ”.

Cái câu nói đó cứ luẩn quẩn trong tâm trí thầy Trà, bác ta đưa tay lên vuốt mái tóc bạc của mình trong vô thức. Đáng lẽ tầm tuổi này mái tóc mới chỉ mầu tiêu, nhưng làn tóc trắng này là minh chứng cho việc bảo lãnh thằng con nuôi giời đánh trước Hắc Hổ Quan, để nó có cơ hội mà chứng minh bản thân mình là quan mãnh dần. Chưa có bao giờ mà niềm tin về tâm linh trong lòng thầy Trà lại lung lay như bây giờ. Biết tin vào ai bây giờ? Ai mới thực sự là người tạo nên tất cả? ai mới thực sự là người trên cùng? Đối đầu với thần thánh đã khó khắn, liệu rằng thử sức với đấng tạo hóa tối cao như Chết có là bước đi sai lầm? Bác gái đứng cạnh thầy Trà như nhận ra được nét ưu tư đăm chiêu trên khuôn mặt đã thấm đẫm bụi trần của chồng mình mà bác ta khẽ nắm chặt lấy tay thầy Trà, bác gái nói:

- Mình đừng nghĩ quá nhiều, mọi thứ đều đã được an bài. Cái gì đến cũng phải đến mà thôi, chỉ cần chúng ta vững tâm sẽ vượt qua được.

Thầy Trà nghe lời động viên của vợ cũng quay ra khẽ mỉm cười rồi bác ta đưa tay vòng ra ôm ngang bác gái nói:

- Sau bao nhiêu lâu nay, đúng là chỉ có mình là hiểu tôi nhất.

Bác gái khẽ tựa đầu vào vai thầy Trà hỏi:

- Mình nhận định sao về căn nhà này? Tôi thì tôi thấy mọi chuyện không chỉ đơn giản ở việc thứ gì đang luẩn quẩn tại đây.

Thầy Trà gật gù đầu đưa tay lên xoa cằm nói:

- Mình nói đúng, có lẽ chúng ta đã nhầm, những gì xảy ra với gia đình Thu không phải do tàn dư của thứ sức mạnh đó vương vấn lại tại căn nhà. Mà chính kẻ chủ mưu vẫn đang thi triển phép thuật từ xa để hãm hại gia đình cô bé. Nhưng mà mục đích là gì chứ? Không quen không biết mà vô cớ làm việc thất đức tày trời như vậy chẳng phải quá tàn ác hay sao?

Bác gái nói:

- Mình nói tôi cũng bắt đầu hiểu ra nhiều thứ, việc mẹ của Thu biến mất, rồi thì khi cô tỉnh dậy thì cơ quan chức năng đã có mặt, chưa kể những lời nói vô nghĩa phát ra từ cái đầu hươu kia. Ngoài ra, lại còn việc cơ quan chức năng cứ đưa Thu ra khỏi nhà là cô xuất huyết từ miệng, mũi, mắt, và tai dẫn tới đau đớn tột độ, bắt buộc phải ở lại tại căn nhà này không rời đi. Đúng là phải có kẻ nào đó can thiệp từ xa, liệu mình có nghĩ rằng kẻ chủ mưu này có liên quan gì tới việc chùa Phước Duyên bị thiêu rụi và toàn bộ người trong đó bị thiêu sống không?

Thầy Tra suy nghĩ một lúc, thế rồi bác ta đáp:

- Tôi nghĩ là có liên quan, rất có thể là cùng một thủ phạm. Nhưng như tôi đã nói, tội ác tày trời như vậy mà không có động cơ hay mục đích, sự tàn ác tận cùng này từ đâu mà sinh ra cơ chứ?

Bác gái mắt nhìn xa xăm nói:

- Trong thất giới này, cái gì cũng có cội nguồn của nó mình ạ. Chỉ có điều là chúng ta chưa thể nhìn nhận ra mà thôi. Vậy mình tính sao với Thu, và với cả căn nhà này nữa?

Thầy Trà đáp:

- Tôi đã gọi cho thằng cả rồi, chiều nó sẽ tới đây. Tôi với nó sẽ tìm cách gột rửa căn nhà này. Còn với cái Thu thì…

Thầy Trà ngước nhìn bác gái nói:

- Mình có lẽ phải nói chuyện riêng với Thu. Mình nói rằng tôi không thể cứu mạng cô ta, tôi chỉ có thể hứa rằng cô ta sẽ không phải rơi vảo cảnh oan hồn vất vưởng hay như đọa vào địa ngục… nơi cô ta tới sẽ là miền cực lạc…

Bác gái gật đầu:

- Được, tôi sẽ nói chuyện với Thu.

Nói sơ qua về thầy Trà, từ sau cái lần đối diện, hay nói cách khác làm giao kèo với Chết, hiểu biết tâm linh của bác ta như được khai quang hơn nữa. Tuy nói rằng nhận ra việc có rất nhiều thế lực tâm linh tồn tại song hành với nhau, và không có thế lực nào là độc nhất. Nhưng ngược lại, thầy Trà lại có phần nào hoài nghi về việc con người bị rằng buộc bởi những thế lực tâm linh đó và tin rằng nếu như một người bình thường mà học pháp tu đạo đúng đường và hết lòng, thì người đó có thể chạm tay được vào mặt thần thánh, hay nói cách khác là đương đầu với tạo hóa. Chính bởi vậy mà thầy Trà không chỉ sở hữu Thập Huyệt Lệnh, một pháp thuật không chỉ dùng để đối phó với yêu ma quỷ quyệt, mà nó còn có thể trấn áp được cả thần tiên; bác ta còn đang cố luyện thêm một pháp nữa có tên Thất Tinh Đại Trận. Thất tinh đại trận nói dễ hiểu là mượn sức mạnh của 7 vì sao sáng trên trời để phát huy pháp lực của một người. Một số nơi còn diễn giải thất tinh này còn ám chỉ thất giới tồn tại, hút sức mạnh từ bẩy thế giới nể nâng cao pháp lực. Ngoài ra, thất tinh đại trận trong huyền học hay phong thủy còn có thể hiểu mạnh hơn cả bát quái trận đồ. Nếu nói bát quái trận đồ sinh ra vốn đề giam cầm, hay như kìm hãm yêu mà quỷ quái, thì thất tinh đại trận còn có thể dùng để bẫy thần tiên mà thu hút linh khí của họ.

Để có thể tu luyện thất tinh đại trận, thầy Trà đã thu nhận đủ 7 để tử. Người anh cả, mang mệnh nhị long, là đệ tử tu tiên học pháp tượng trưng cho Tiên Giới; bà chị hai đang làm tại viện nghiên cứu tâm lý tượng trưng cho Hồng Hoang Giới; ông anh ba người chuyên về đường âm tượng trưng cho Atula Giới; ông anh tư làm bên viện nghiên cứu tiềm năng và phát triển con người tượng trưng cho Vô Lượng Giới; bà chị năm làm nghề tự do tượng trưng cho Nhân Gian Giới; người anh em song sinh đã mất của Hà tượng trưng cho Hư Vô Giới; và cuối cùng là Hà, mang mệnh tam dần, tượng trưng cho Âm Giới. Hy vọng rằng với sự giúp đỡ của bẩy người đệ tử của mình, thầy Trà có thể đối đầu với Chết thêm một lần nữa, và lần này sẽ không đơn giản chỉ là chạm mặt như lần đầu. Bác gái làm theo lời thầy Trà, bác ta đã nói chuyện tâm sự với Thu rất lâu, có lẽ cô ta hiểu được định mệnh của mình không thể tránh né thêm được, Thu đã ôm chặt lấy bác gái vào lòng mà nói trong nước mắt:

- Vạn sự con xin nhờ vào hai bác, hai bác cứ đưa con đi đi, hãy cho con về với gia đình con.

Bác gái nghe vậy thì cũng không cầm nổi nước mặt, bác cũng ôm chặt lấy Thu vào lòng mà không ngăn nổi hai dòng lệ. Thử hỏi với hiểu biết và pháp thuật của cả hai vợ chồng mà không thể cứu người, vẫn nhìn thấy người ta phải cam chịu số phận nghiệt ngã thì sao không khóc được chứ. Bác gái đã thay ga trải giường và gối cho Thu, sau khi đắp một cái chăn mỏng ngang bụng, bác ta rải quanh cô một ít hoa thơm các loại trên rừng. Khi mà người đệ tử cả của thầy Trà đã có mặt, bác gái lấy ra một nắm lá khô tựa như là lá trà nói:

- Con hãy chịu khó ngậm lá này, nó sẽ giúp con cảm thấy thoải mái hơn.

Thu không ngần ngại há miệng để bác gái dặt nắm lá khô đó lên lưỡi cô. Nước bọt trong miệng từ từ hòa quyện vào nắm lá khô, một thứ hương vị lan tỏa trong miệng Thu khiến cô có cảm giác người bồng bềnh vô cùng, toàn bộ hệ thần kinh khắp cơ thể như tê liệt dần. Thấy hai mắt Thu nhắm lại, bác gái khẽ lấy ra một con hình nhần được bện bằng cành cây rừng đặt vào giữa hai tay cô đang xếp ngay ngắn trên bụng. Bác gái mong rằng nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, bà sẽ mang con búp bê có chứa linh hồn của Thu này về treo trên cây giữa cánh đồng gió hú với hy vọng vong hồn cô có thể thanh thản mà bước tiếp.

Theo chỉ đạo và xắp xếp của thầy Trà, ông anh cả cùng với mấy người lên thu dọn hết toàn bộ đồ đạc trong nhà của Thu mang ra vườn sau đốt. Đồ đạc được chất sẵn, ông anh cả cầm một chai dầu hỏa đặc biệt mang từ nhà thầy Trà ra tẩm lên. Thầy Trà cầm một bó hương được bọc một tờ giấy vàng, sau khi châm hương thấy Trà đứng đó cầm vẩy khắp tứ phương tám hướng rồi ném thẳng bó hương đó vào đống đồ, một ngọn lửa hồng bùng lên quện theo một mùi hương khá là thanh không hề khét như mùi đồ cháy. Tiếp đó ông anh cả cho người bê 3 tấm gương có kích cỡ 2m x 1m5 được thầy Trà đặt làm riêng để lên căn phòng nơi mà bà Yến từng nằm xuống. ông anh ai ngồi ngay ngắn giữa phòng khoanh chân vòng tròn, trước mặt là một cái bàn thấp kiểu Nhật, hai bên để hai trồng giấy trắng loại đặc biệt chuyên để viết sớ. Bên tay phải là chồng giấy có ghi 12 con giáp lập đi lập lại, bên tay trái là đủ mười can lập đi lập lại bao gồm: giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý; ở giữa là nghiên mực đỏ với một cây bút lông. Thầy Trà lúc đứng trước mặt ông anh cả từ từ tuốt thanh kiếm gỗ ra khỏi vỏ bọc, trên lưỡi kiếm in hình thất tinh nối với với nhau. Thầy Trà chấm đầu kiếm vào nghiên mực đỏ và bắt đầu đánh kí hiệu lên 3 chiếc gương trước mặt. Đợi khi ánh mặt trời đã khuất bóng, thầy Trà nói lớn:

- Mình ơi bắt đầu thôi!

Bác gái nghe tiếng ở phòng đối diện thì vội đóng cửa lại, bác ta rải một thứ bột đen dưới khe cửa ra vào. Bác gái nhanh tay tắt hết đèn điện chỉ thắp sáng vài cây nến nối từ cửa vào đến giường nơi Thu đang nằm.

Thầy Trà nghe tiếng vợ mình đóng cửa thì quay ra hỏi người đồ đệ:

- Con đã sẵn sàng chưa?

Ông anh hai đáp:

- Chỉ đợi lệnh cha mà thôi.

Theo như kế hoạch của thầy Trà, nếu muốn đưa được linh hồn của Thu ra khỏi căn nhà này, phải đánh văng thế lực vẫn đang hiện diện và chi phối linh hồn cô. Bên cạnh đó, kẻ đang thi triển tà pháp lên căn nhà này không phải là dạng vừa khi mà cách trở về mặt địa lí là không nhỏ mà vẫn thao túng được. Để an toàn cho mọi người, cách tốt nhất là phải trà trộn vào chiều không gian thứ tư của căn nhà để phá từ trong ra, chánh đối đầu trực tiếp dễ gây bứt dây động rừng. Chiều không gian thứ tư mà thầy Trà nhắc tới ở đây chính là Hư Vô Giới, một trong thất giới. Phám là người thường, dù cho có tài phép cao bao nhiêu thì khi bước chân vào Hư Vô Giới thì khó lòng mà thoát ra được. Chính vì lí do đó mà thầy Trà cần tới người đệ tử cả, tượng trưng cho Tiên giới để bảo vệ. Ngoài ra, thầy còn bảo người đệ tử cả chuẩn bị thập can thập nhị chi để bó buộc cái Hư Vô Giới lại không cho nó phát tác, hay lan ra Nhân Gian Giới. Đối với tâm linh Châu Á nói chung, thập can thập nhị chi không chỉ đơn giàn là thước đo thời gian đầu tiên, mà nó còn liên quan tới vận hạn hay sư mệnh của từng cá thế trong Nhân Gian Giới. Với người am hiểu sâu xa về kinh dịch, hay người học đạo thì nó còn là cái vòng bảo vệ vô hình giúp tách biệt nhân gian giới ra khỏi lục giới còn lại. Thầy Trà đưa thanh kiếm gỗ lên trước mặt niệm chú, ngay lập tức thất tinh khắc trên kiếm khi không sáng chói lòa. Ông anh cả ngồi sau cũng bắt đầu nhắm mắt lại thiền, trong đầu thầm niệm một thứ chú gì đó. Bất ngờ cả căn phòng khi không tối xầm lại chìm trong một mầu đen xâu hun hút, hai bên cánh tay của người anh cả hiện ra hai còn rồng quấn chặt lấy. Khi mà bốn bề chìm trong tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng nhịp tim đập thật chậm của hai người thì thầy Trà dùng thuật truyền âm nói:

- Mở vòng đi con.

Ông anh cả mắt vẫn nhắm nhưng hai tay nhanh nhẹn lấy giấy bên can và bên chi úp mặt vào nhau rồi dùng mực đỏ viết nhanh kí tự lên đó. Xong cặp nào thì người anh cả vẩy tay ra phía trước mặt, tức thì cặp giấy đó bay lơ lửng trước mặt. Ông anh cả cứ lảm vậy cho tới khi quanh hai thầy trò là đủ 12 tờ giấy bay lơ lửng cứ thế xoay quanh họ bao gồm: giáp tý, ất sửu, bính dần, đinh mão, mậu thìn, kỷ tỵ, canh ngọ, tân mùi, nhâm thân, quý dậu, giáp tuất, ất hợi. Người anh cả lúc này mới đưa tay chỉ về phía mậu thìn rồi vẩy lên cao, tức thì mậu thìn bay lên trên đầu, còn lại 11 con giáp tỏa ra khắp nơi xa tít tắp, tiếng các tờ giấy lao đi trong gió nghe vùn vụt bên tai rõ mồn một. Mậu thìn trên đầu lúc này mới tỏa ra thứ ánh sáng đỏ hắt xuống thầy Trà và người đồ đệ. Trong thoáng chốc, từ tứ phía bắt đầu có những tiếng gầm gừ, rít lên vang vọng. Thầy Trà đứng trước từ từ hạ kiếm xuống đưa tay nghe ngóng. Một vật thể đen lao thẳng trực diện, thầy Trà vung kiếm đâm mạnh xuyên mồm nó. Tức thì vật thể này tan biến thành khói đen, rồi cứ thế từ tứ phương tám hướng lao ra hàng loạt các vật thể đen khác. Để hỗ trợ thầy Trà, người anh cả ngồi phía sau cũng bắt đầu thi pháp triệu hồi 12 con giáp lên giúp đỡ, một loạt tý, sửu, dần, mão, thìn, tỵ v.v hiện ra từ các tờ giấy lao thẳng về phía các vật thể đen khiến chúng bốc cháy xèo xèo tan thành khói đen. Thầy Trà một chọi với mấy chục vật thể lạ đứng khá xa người anh cả, lúc này bác ta mới để ý hình dáng của những vật thể này. Bọn chúng phần thân trên tựa như người, chỉ có điều là cái đầu thì hơi dài với răng nanh lởm chởm, đôi mắt xanh sáng quắc, hai cánh tay dài và phần thân dưới thì chỉ có độc cái đuôi như thằn lằn. Thầy Trà chém đến muộn rụng rời cả cánh tay thì bất thình lình hình ảnh một người con gái hiện ra khiến bác ta theo phản xả chém mạnh ngang người không kịp dừng lại. Lưỡi kiếm gỗ đi qua thì ngay lập tức hình ảnh người con gái này vỡ tan ra thành từng mành tựa như gương vỡ. Như nhận ra có gì đó không đúng, thầy Trà ngưng tay suy ngẫm trong giây lát, tức thì một loạt các xúc tu đen không biết từ đâu vươn ra quấn chặt lấy bác ta mà lôi vào trong bóng tối. Người anh cả ngối đó hốt hoảng hét lớn:

- Thầy!

Chính trong cái phút sơ hở đó, một vật thể từ phía sau lao tới nhập thẳng vào người anh cả khiến anh ta thoáng rùng mình mà ứa máu mồm. Người anh cả đã bị tà khí xâm thực, ngay lập tức anh ta đập cả hai tay xuống mặt bàn gồng người, toàn bộ giấy có in hình Thìn bên chi và toàn bộ giấy có in chữ Quý bên can bay lên trên áp vào tờ mậu thìn. Trong chớp mắt, từ chồng giấy lơ lửng trên đầu bỗng chui ra một đàn rồng lao đi khắp tám phương tứ hướng. Khi toàn bộ các cá thể bị cản lại ở một khoảng cách an toàn, người anh cả đưa hai tay lên trước mặt niệm chú, nhanh như chớp anh ta đưa tay ra phía trước ở động tác với một hứ gì đó. Ngay lập tức con rồng trên tay lao đi, đến khi người anh cả rụt tay ở tư thế kéo lại thì ngay lập tức con rồng kia đã cuộn lấy quanh người thầy Trà mà đưa bác ta trở về an toàn. Tập giấy trên đầu khi đã phát huy hết công lực thì cũng tự cháy rũi, người anh cả lại thi pháp triệu hồi 12 con giáp, anh ta hỏi:

- Thầy có sao không?

Thầy Trà gật đầu ra hiệu như thể mình ổn, còn chưa kịp nói thêm thì bất ngờ hình bóng người con gái lúc nãy lại hiện ra mà lao nhanh về phía bác ta. Thấy thầy mình không để ý, người anh cả nhẩy khỏi vị trí ngồi thiền kéo thầy Trà qua một bên, người con gái lao thẳng vào người anh cả rồi vỡ vụn ra thành nhiều mảnh như một tâm gương. Người anh cả như dính tà khí mạnh hơn nữa mà ngã ngửa ra xô đổ cả bàn, toàn bộ giấy bên can và bên chi vương vãi ra nền đất từ từ biến thành tàn cho. Thầy Trà hốt hoảng nhìn người đồ đề hét lớn:

- Con!

Người đồ đệ cả nằm trên mặt đất vẻ mặt đau đớn như thể không ngồi dậy nổi, máu bắt đầu chảy ra từ khéo mắt, hai lỗ mũi, và hai bên lỗ tai. Ngay khi anh ta gồng người định thi triển nhị long thì thầy Trà đã chặn lại:

- Đừng, 3 gương giờ chỉ còn 1… đừng manh động.

Nghe lời thầy, người anh cả triệu hồi 11 cặp giấy trở về bao quanh họ để bảo vệ. Thế nhưng khi triệu hồi về rồi, tờ nào tớ náy cũng rách nát như thể vòng bảo vệ không thể trụ được lâu thêm nữa. Hiện giờ không còn suất hiện các vật thể đen lao vào nữa, mà thay vào đó là hàng vạn súc tu cứ thế quất mạnh vào vòng bảo vệ như thể cố vươn tới phía họ. Người anh cả nhìn thầy mình nói giọng yếu ớt:

- Thầy… chúng ta phải làm sao đây?

Thầy trà khẽ vỗ vai như thể trấn an người đồ đệ cả rồi nhìn ra khắp tám phương tứ hướng như thể tìm lấy hy vọng, tìm lấy một tia sáng nơi phía cuối con đường hầm. Nếu như không hành động nhanh mà để cái gương cuối cùng vỡ nốt thì họ sẽ mãi mãi mắc kẹt tại Hư Vô Giới.

Mười một cặp giấy bảo vệ ngày càng rách nát hơn nữa, đến khi chỉ còn lại khoảng 4 tờ xoay quanh họ thì thấy Trà như bị dồn vào thế tận cùng, bác ta ngửa đầu hét lớn trong vô vọng:

- Không lẽ nào thần thánh phép thuật nước Nam phải thua cuộc hay sao! Bà Chết đâu?! Chẳng phải bà nói rằng ta còn sống là vì ta còn mua vui cho bà được hay sao?! Bà đã chán xem ta diễn tuồng rồi sao?!

Bất ngờ một cái xúc tu đen đã vươn được vào trong mà quấn chặt lấy cổ thầy Trà, cứ nghĩ rằng mọi việc đến đây là chấm hết. Bất ngờ, trên đầu họ hiện ra một vòng tròn mờ ảo sáng lập lòe, với 4 chữ xoay vòng vòng. Thầy Trà nheo mắt nhìn thì nhận ra đó là hình ảnh một đồng tiền xu cổ miệng bác ta mấp máy đọc 4 chữ đó “Tà… Phù… Đạo…”. Như nhận ra điều gì đó, thầy Trà nhanh tay dùng cây kiếm gỗ chém đứt cái xúc tu đang quấn ở cổ, bác ta đặt thanh kiếm lên trên thân người đệ tử cả nói:

- Mau điều nhị long nhập vào đây!

Người anh cả áp hai lòng bàn tay mình vào lưỡi kiếm gỗ, tức thì nhị long trườn từ tay vào bao bọc lấy lưỡi kiếm. Thầy Trà đứng dậy cầm kiếm chỉ thẳng lên phía đồng tiền hét lớn:

- Khắc Tà Phù Đạo!

Hét dứt câu, thầy Trà ném mạnh thanh kiếm về phía đồng tiền đang sáng mờ ảo kia. Thanh kiếm lao xuyên qua lỗ ở giữa đồng tiền thì một luồng sáng trắng lan tỏa xóa sạch toàn bộ xúc tu đen. Thầy Trà ôm lấy đồ đệ cả nói trong mừng rỡ:

- Chúng ta sống rồi! Vậy là pháp thuật nước Nam vân không hề thua kém trước tà ma ngoại đạo rồi!

Sau cái làn sáng lan tỏa đó, bốn bề chìm trong một mầu trắng, tấm gương còn lại cuối cùng đã hiện ra trước mặt. không để mất thêm thời gian, thầy Tra vội vàng đỡ người đồ đệ cả dậy, ca hai nhanh chóng bước qua tấm gương. Khi cả hai người họ đã an toàn trở về với hiện tại, từ phía căn phòng kia vọng lại là tiếng bác gái đang khóc ngày một rõ dần, vậy là Thu đã chút hơi thở cuối cùng, linh hồn cô đã nhập vào con búp bê của bác gái.

Căn nhà nhà của Thu có thể nói là tạm thời yên ổn, nhưng để chắc chắn, thầy Trà đã để lại tấm gương cuối cùng ngay tại căn buồng đó. Bác gái đứng nhìn thầy Trà đang dùng mực đỏ trấn yểm lên tấm gương thì hỏi:

- Tôi tưởng mọi thứ đã xong rồi, mình còn làm gì vậy?

Thầy Trà lắc đầu rồi đích tay bác ta phủ tấm vải lên cái gương và nói:

- Chưa đâu mình ạ, cuộc chiến còn dài. Tôi sẽ không phải là người kết thúc nó, mà sẽ có người khác. Tôi để lại tấm gương này để giúp người sau, như có người trước đã từng giúp tôi và thằng cả.

Sau khi làm việc với bên cơ quan chức năng, nhờ họ lo liệu cho thi thể của Thu xong xuôi, thầy Trà cùng bác gái mang con búp bê có chứa linh hồn của Thu đi. Có điều mà cả hai người không nhận ra, thứ nhất là trong lúc thầy Trà và người anh cả đối đầu với thế lực tà ma ngoại đoại tại Hư Vô Giới, có một kẻ đã như bị giời hành mà đau đầu suốt mấy canh giờ. Kẻ đó đã vật lộn quằn quại như thể sống không được mà chết cũng không xong, chỉ sau khi hai thầy trò an toàn trở về với thế giới hiện tại, kẻ đó mới bình thường trở lại. Cứ ngỡ rằng linh hồn của Thu sẽ được bác gái treo ở cây ngàn năm giữa cánh đồng gió hú để mà thanh thản bước tiếp, nhưng mà tới gần cánh đồng gió hú, lúc mở tấm vải bọc ra thì con búp bê bện bằng cành, rẽ, lá khô chỉ còn là một nắm tro. Bác gái hai tay run lên bần bật cầm cái nắm tro tàn đó mà úp mặt vào lòng thầy Trà như không dám nhìn thêm, bác ta khóc thành tiếng:

- Tại sao mình ơi…? Tại sao chứ? Chúng ta đã làm gì sai…?

Thầy Trà thở một hơi thật dài, bác ta vòng tay vỗ về vợ mình nói:

- Tay không sao che lấp nổi mặt trời mình ơi… có lẽ chúng ta không phải là người có thể giúp được Thu… số phận thực sự đã an bài… việc của chúng ta chỉ là nói lời từ biệt và tiễn cô ta đi mà thôi…

… Nhiều năm sau cũng tại chính căn nhà ven đồi này…

Đêm muộn hôm đó như đã hẹn từ trước, Hồng Nhung cũng với Hà sau khi ngồi uống cà phê đợi tới giờ đẹp thì họ tới một căn nhà bỏ hoang mạn chân đồi thuộc địa phận Thái Nguyên. Hà dừng xe quay qua nhìn Hồng Nhung:

- Chúng ta tới rồi cậu tính sao?

Hồng Nhung nói:

- Cậu nhớ những gì tớ chỉ cậu chứ?

Hà gật đầu, thế rồi Hồng Nhung mở cửa xe bước ra vòng qua phía Hà ngồi, Hà tắt máy ra khỏi xe đứng nhìn căn nhà:

- Căng đấy, âm u mịt mù thế này chắc là quỷ ở trong chứ không phải là ma đâu.

Thế nhưng chưa kịp nhận ra thì Hồng Nhung đã nhẩy vào trong xe nổ máy khóa cửa. Hà quay lại đứng nhìn mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Hồng Nhung quay cửa kính xe xuống, cô đưa tay ra điểm huyệt mạnh lên trán Hà khiến cậu choáng váng đứng không vững nổi mà toàn thân xiêu vẹo. Hồng Nhung mỉm cười nói:

- Cậu cứ vào trong vui chơi, tẹo nữa tớ quay lại.

Hà còn đang đứng đó ú ớ thì Hồng Nhung đã phi xe đi thẳng. Hà đứng nhìn theo chiếc ô tô khuất bóng xa dần, thế rồi cậu quay lại nhìn vào căn nhà bỏ hoang mà thốt lên trong đầu “vãi cả l*n”.

Mất một khoảng thời gian khá lâu đứng trước căn nhà lưỡng lự, nhưng có lẽ cái tính tò mò quá lớn đi kèm với cái bản lĩnh của chàng trai đang yêu mà Hà đã mạnh rạn bước vào trong căn nhà. Trong tay có độc một cái đèn pin và không một thứ bùa hộ thân nào bảo vệ, cậu ta đưa tay đẩy cái cánh cửa kẽo kẹt từ từ mở ra. Vốn Hà theo thầy Trà cũng được non nửa năm, lúc đầu cậu còn hồ hởi về những chuyến đi, những bức màn bí mật về thế giới bên kia, những câu chuyện về những mảnh đời mà tới khi chết vẫn không yên nghỉ như làm cậu sôi sục muốn được trải nghiệm một lần. Thế nhưng mà công việc soạn thảo, giấy tờ, sổ sách như làm cho cái ham muốn đó của Hà phai nhạt đi dần. Cũng chả trách khi mà trong suốt thời gian qua, thầy Trà không bao giờ cho cậu đi theo mình làm lễ hay như trừ tà sát quỷ dù chỉ là một lần, với cái lý do là vì sự an toàn của cậu, mà cái con ma, con quỷ, hay cái thế giới tâm linh mà Hà được chiêm nghiệm chỉ là trên sổ sách, lý thuyết mà thôi.

Hà cầm chặt cái đèn pin và bắt đầu tiến từng bước vào trong căn nhà này, cậu từ từ để cho cái bóng tối ôm chọn lấy mình. Với chiếc đèn pin trên tay soi rọi, Hà như bị sự sợ hãi và hồi hộp khiến cho bản thân có cảm giác như cái ánh đèn soi rọi là quá yếu ớt giữa bốn bề tăm tối mịt mù. Theo như hồ sơ của thầy Trà ghi lại, thì cái căn nhà nằm ở chân đồi này chứa đựng một bí mật kinh hoàng. Nếu nói rằng căn nhà được xây dựng tại cái vị trí phải gọi là cực xấu về phong thủy, khiến dòng khí của sự sống bị ngắt quãng, và thế lực tâm linh còn tồn tại nơi này có vẻ như không thuộc về Việt Nam. Không ai biết rõ chủ nhân đầu tiên ở nơi này thờ cúng ai hay như là theo đạo phái nảo, chỉ biết rằng nạn nhân cuối cùng là 1 gia đình chuyển đến, toàn bộ đã bỏ mạng một cách đau đớn.

Hà cầm đèn pin soi rọi đi khắp cả tầng một, cả căn nhà trống không là vì thầy Trà đã thử làm lễ, mang toàn bộ đồ đạc đi thiêu hủy sạch với cái hy vọng rằng nếu như cái thứ tâm linh kia có níu bám vào vật gì trong căn nhà thì nó sẽ biến mất trong ngọn lửa thiêu rụi. Thế nhưng vẫn chỉ là vô ích, cái thứ tâm linh đó nó không bám víu vào bất cứ một thứ đồ vật gì cả, họa chăng cũng chính vì cái sự hiện diện của nó tại căn nhà này mà thầy Trà chỉ còn biết tạm gác căn nhà này qua một bên cho tới khi bác ta hiểu rõ hơn về nó để có cách đối phó và tiêu diệt tận gốc.

Đi khắp cả tầng một không có gì, Hà bắt đầu rọi đèn và mon men theo cầu thang mà lững thững bước lên tầng 2. Hà tiến thẳng tới cái căn phòng giải trí của cả gia đình này, cái căn phòng rộng nhất trên tầng hai. Chính giữa căn phòng, nơi ánh đèn pin rọi sáng là một vật lớn được phủ vải lên che kín mít. Nếu như Hà nhớ không nhầm thì đây là cái cách cuối cùng của thầy Trà trước khi phải chịu bó tay trước thế lực tâm lình này. Hà run rẩy đưa tay nắm lấy tấm vải, phải can đảm lắm cậu mới dám giật mạnh tấm vải, để lộ ra là một cái gương cao tầm 2 mét, bụi từ tấm vải bay mù mịt khắp phòng. Hà đưa tay lên khẽ phủi đi bụi bám trên tấm gương đã mờ theo thời gian để lộ rõ ra những ký tự bùa chú trên gương bằng sơn đỏ chữ mất chữ còn. Lúc đầu Hà cứ nghĩ rằng thầy Trà của mình tài phép bùa chú phải thuộc vào loại nhất nhì cái đất Việt Nam này, thế nhưng mà đứng đây thực mục sở thị những gì mà thầy ghi chép lại thì thoáng qua trong đầu cậu là cái suy nghĩ có vẻ như thầy mình không quá tài giỏi như mình ngưỡng mộ. Còn đang đứng đó suy nghĩ vu vơ về người thầy, người cha nuôi kính yêu của mình thì cái tiếng “sột soạt” như làm cậu giật nẩy người, sởn gai ốc mà quay người rọi đèn xung quanh. Rõ ràng là có cái tiếng “sột soạt” như thể có cạnh nhọn hay cái gì đó cà vào tường. Hà bắt đầu rọi đèn thật nhanh lên bốn mặt tường như để tìm kiếm xem cái gì phát ra tiếng động đó. Thế nhưng mà rọi đèn tới góc tường nào là tiếng “sột soạt” lại phát ra như thể con vật đó đang né tránh ánh đèn. Chính trong cái giây phút đầy căng thẳng này, Hà như nhìn thấy thoáng qua có một cái bóng đen to lớn liên tục bò trên tường thật nhanh thoát khỏi cái ánh sáng yếu ớt từ đèn pin. Không biết là liều mình hay thông minh, Hà vội tắt cái đèn pin đi và đứng thở thật chậm giữa bóng tối, da gà da chó thì vẫn nổi lên ầm ầm. Cậu cố tĩnh tâm và bắt đầu lắng tai nghe những tiếng sột soạt be bé vẫn đang phát ra. Hà nín thở từ từ quay người theo cái tiếng “sột soạt” đó thật chậm cho đến khi cậu đối mặt với hai cái đốm xanh lá cây sáng rực trên một góc tường. Lúc đầu Hà nghĩ là hai con thiêu thân đậu thẳng hàng một cách ngạc nhiên cho đến khi cậu nghe được một cái tiếng thở khò khè có phần rít lên khe khẽ, mà cái tiếng thở đó chắc chắn không phải là của cậu. Hà đứng đó lặng im trong bóng tối nhìn hai cái đốm xanh lá cây sáng rực đó đang khẽ di chuyển mà hai tay run lên cầm cập từ từ đưa cái đèn pin lên cao như thể sẵn sàng.

Bất thình lình Hà bật cái đèn pin lên soi thẳng vào hai cái đốm xanh lá cây sáng rực đó. Tiếng công tắc kêu “click” thì đập vào mắt Hà là một con vật to lớn toàn thân đen xì, con vật này còn nguyên hai chi trước, phần thân dưới chỉ có độc một cái đuôi đang bám trên tường tựa như là tắc kè. Hai cái đốm xanh lá cây sáng lóa lên kia chính là đôi mắt của nó tọa trên cái đầu người trọc lốc không một sợi tóc, cái mũi thì như bị ai cắt phẳng lì với khuôn mặt. Một cái miệng rộng gần tới hai bên mang tai với những cái răng lởm chởm. Bị ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt, con quái vật này há mồm thè cái lưỡi dài ra mà hét lên thất thanh khiến Hà giật thót người mà tắt vội đèn pin quay đầu chạy thật nhanh. Không hiểu là Hà có một trí nhớ cực tốt hay là bản năng sinh tồn trỗi dậy mà câu lao đi trong bóng tối tựa như ban ngày, biết rõ mọi ngã rẽ và cánh cửa của cái căn nhà bỏ hoàng này. Hà lao tới được đầu cầu thang thì bất ngờ một chân cậu như bị một vật gì cuốn lấy khiến Hà lộn mấy vòng xuống dưới tầng một. Bất chấp đau đớn, Hà đứng bật dậy và tiếp tục lao đi như con trai thần gió, khi chỉ còn cách cánh cửa nhà có vài ba bước chân thì cánh cửa đó như bị ai đóng sầm lại cái “rầm”. Hà lao tới tìm mọi cách đập cửa, kéo cửa, thậm chí là dùng vai húc để nó mở ra “ầm ầm”. Nghĩ rằng có ai đó đang đùa mà Hà gào lên trong sự sỡ hãi mà hai mắt bắt đầu rơm rớm:

- Đ*o đùa đâu! Ai ở ngoài mở cửa ra!

Thế nhưng chỉ là vô dụng, đến khi Hà lùi người lấy đà chuẩn bị húc lại lần nữa thì có một sợi dây quấn quanh cổ giật cậu mạnh về phía sau khiến Hà ngã ngửa văng ra xa. Đến khi cậu từ từ đứng dậy thì cái đôi mắt xanh của con quái vật đó đã chặn ngay trước cửa, có vẻ như nó thực sự không muốn Hà thoát khỏi đây. Đứng đây đối diện với cái thế lực tâm linh đáng sợ này, không hiểu từ lúc nào mà sự sợ hãi đã nhường chỗ cho lòng can đảm, hay cũng có thể coi là sự liều lĩnh. Hà đưa hai tay lên trước mặt hét lớn:

- Ngon nhào vô!

Cũng chẳng phải mất quá nhiều công sức mà cuối cùng con quái vật dị hợm này đã đè được Hà xuống nền nhà. Nó mở rộng cái miệng ra thè cái lưỡi dài uốn lượn mà thọc vào mồm Hà. Đến khi mà cậu nhận ra được chuyện gì xảy ra thì cái con quái vật này đã bắt đầu banh mồm cậu với những ngón tay để chui vào. Hà nằm trên mặt đất co giật, toàn thân đau nhức như thể có hai cái xác bên trong một lớp da đang đùn đẩy nhau chỉ đợi cho tới lúc rách toạc ra. Nằm trên mắt đất chịu mọi đau đớn từ bên trong cơ thể, cái cảnh mà từng thớ thịt trong người bị cắt ra, từng đoạn cơ bị kéo, từng chiếc xương rạn nứt mà Hà như chỉ muốn chết ngay đi. Thế rồi cậu bắt đầu có cái cảm giác như có hai bàn tay sắc nhọn của con quái vật kia đang thò từ dưới cổ, dưới làn da của mình mà vươn lên đầu, hai bàn tay này như muốn bóp náp bộ não của Hà. Chính trong cái giây phút thập tử nhất sinh này, Hà như nhớ lại lời Hồng Nhung căn dặn, cậu gồng người chịu mọi đau đớn đang tàn phá thân xác mà nhắm mắt cố trấn tĩnh bản thân và lẩm rẩm “bóng tôi là, ta là bóng tối. Không có ta thì không có ngươi, không có ngươi thì không có ta”. Hà cứ lẩm rẩm như vậy mặc cho sự đau đớn ngày một lớn dần khiến cậu co giật và đọc bị ngắt đoạn. Nhưng chỉ được một lúc cuối cùng thì cái đuôi của con quái vật kia bắt đầu thò ra khỏi mồm của cậu mà rít lên cái tiếng đau đớn thất thanh, có một thứ sức mạnh đang lan tỏa bên trong cơ thể cậu mà đẩy con quái vật kia ra ngoài. Không hiểu vì lí do gì mà con quái vật kia bắt đầu lăn lộn trên mặt đất kêu gào, toàn thhaan nó tự nhiên bốc ra luồng khói đen. Hà đứng đó toàn thân chuyển thành một thứ mầu đen, khuôn mặt có phần biến dạng gần giống với mặt hổ, mai mắn long lên sòng sọc nhìn con quái vật giãy giụa tan biến dần. Trong bóng tối nơi phía cầu thàng kia là hình ảnh một người con gái mờ ảo, có lẽ sau từng ấy năm giời, cơn đau đầu vật vã đã đưa cô ta quay lại căn nhà này. Người con gái đó đứng nhìn Hà rất lâu, trên môi nở ra một nụ cười âu yếm, cứ như thể cô ta đã phải lòng Hà mất rồi. Người con gái khẽ thì thầm:

- Thật là mạnh mẽ… thật là hấp dẫn quá đi mà.

Khi mà Hồng Nhung lái xe quay lại thì Hà đã ngồi bệt trước hiên nhà đợi cô với một gương mặt vô hồn, toàn thân thi thoảng lại khẽ rung lên như thể có một cơn gió lạnh thổi qua. Hồng Nhung tiến tới ngồi xổm xuống trước mặt Hà tươi cười nói:

- Sao rồi con cọp con của tôi?

Hà không đáp lại gì, chỉ khẽ gật đầu như để cho Hồng Nhung biết được là mình vẫn còn sống sót. Hồng Nhung nhẹ nhàng đỡ Hà dậy và dìu cậu ra xe, trên đường ra xe Hồng Nhung ôm thật chặt cánh tay Hà cô tựa đầu vào người Hà nói:

- Bây giờ cậu đã phát huy được sức mạnh của Hắc Hổ Quan. Tiếp theo là cậu phải tu đạo học pháp để có thể phát huy được sức mạnh của Quan Mãnh Dần. Về nghỉ ngơi đi, nơi tiếp theo mà chúng ta tới sẽ là Hồng Hoang Đại Giới.

Trước khi lái xe rời đi, Hồng Nhung đã quay đầu nhìn lại căn nhà rất lâu, có vẻ như cô ta cảm nhận được sự hiện diện của người con gái kia. Hồng Nhung nói thầm trong đầu: “Đất có thổ công, sông có hà bá. Bây giờ chưa phải là lúc, ngươi cứ đợi đi”.
« Chương TrướcChương Tiếp »