Chương 12: Muốn nhìn đại dươиɠ ѵậŧ sao?

Hà Lạc tắm rửa đơn giản, cô dùng khăn tắm lau qua, mặc xong quần áo, xác nhận không có vấn đề mới vặn then cửa đi ra.

“Tôi tắm xong rồi.”

Trong phòng tắm bốc hơi nước, khuôn mặt cô cũng đỏ bừng, lộ ra cái cổ trơn bóng, vài sợi tóc ướt nhẹp rơi xuống, nhìn qua phá lệ ngoan ngoãn.

Ánh mắt Giản Việt hơi trầm xuống, “Tôi ôm cô về phòng nghỉ ngơi.”

Anh cúi người đem Hà Lạc chặn ngang ôm lên, lòng bàn tay cẩn thận tránh đi vết thương ứ máu trên đùi cô.

Hà Lạc nhìn chằm chằm sườn mặt anh, rất muốn hôn lên một cái, nhưng lại không muốn mình quá chủ động, rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định vươn tay, ôm cổ anh một cách tự nhiên.

Tư thế thân mật duy trì không lâu lắm, thời điểm Giản Việt đem cô đặt lên giường, Hà Lạc lưu luyến buông lỏng tay.

Lúc Giản Việt đứng dậy, làm rơi thứ gì đó, cạch một tiếng, ở trong phòng an tĩnh nghe vô cùng rõ ràng.

Đôi bàn tay đẹp đẽ với khớp xương rõ ràng, đưa qua đem đồ rơi trên mặt đất nhặt lên.

Hà Lạc nhận ra đó là cuốn sổ nhỏ vẽ những bức tranh hàng ngày của cô, trong lòng cả kinh, muốn mở miệng ngăn lại Giản Việt, nhưng đã quá muộn.

Các bức tranh rơi khắp mặt đất.

Có bức con mèo nhỏ, có lá cây, đều là phác thảo ngẫu nhiên, không có gì không tốt khi cho người ta xem.

Nhưng vấn đề là……

Vấn đề là, tối hôm qua không biết sao cô vẽ rất nhiều thứ về Giản Việt, có mặt anh, cơ bắp, còn có đại dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân anh….

Cô che kín đôi mắt, không dám nhìn.

Xong rồi, từ nay về sau cô sẽ giả chết trước mặt Giản Việt!!

Giản Việt giúp cô thu thập, hỏi: “Cô học vẽ tranh?”

“Là……”

Nghe giọng nói anh nhàn nhạt, Hà Lạc nghĩ còn chưa bị phát hiện, cô trộm nhìn qua khe hở giữa ngón tay, liếc mắt một cái, lập tức thấy được trên tay Giản Việt đang cầm một bức tranh phác thảo anh trần trụi.

Đường cong bụng mịn màng, dáng người cường tráng, còn có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© giữa háng, nhìn không sót một thứ gì…

Giản Việt nhìn chằm chằm nhìn một lát, cuối cùng đưa ra một câu đánh giá.

“Vẽ không tồi.”

Đây là vẽ không có vấn đề sao? Này này này!

Cả khuôn mặt Hà Lạc nghẹn đỏ, giống như nước sắp sôi, cô khó có thể hình dung ra cảm giác thiếu oxy, thậm chí cô còn thấy khóe miệng Giản Việt hơi giơ lên.

Anh cười, anh đang cười cô!

A, Hà Lạc thật sự rất muốn tìm cái hố đem chính minh chôn ở đó!

“Chỉ là vẽ không đúng, dươиɠ ѵậŧ tôi không dài như vậy.”

Giản Việt đem tranh của cô thu thập xong, đi tới, trong mắt anh mang theo tia nóng bỏng.

“Muốn nhìn sao?”

Hà Lạc trong nháy mắt cho rằng chính mình gặp ảo giác, cô nuốt một ngụm nước bọt, ngẩn người.

“Tôi……”

Giản Việt đứng ở trước người cô, từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt của Hà Lạc không tránh khỏi eo cùng hông anh.

Hà Lạc lựa chọn nghe theo trái tim, chậm rãi gật đầu.

“Muốn, muốn nhìn……”

Mặc kệ như thế nào, trước, nhìn trước rồi lại nói!

Giản Việt đem áo sơ mi kéo lên, lộ ra vòng eo mê người, giọng nói anh trầm thấp, lại mê hoặc trái tim cô.

“Tới, tự mình động thủ.”