Chương 3: Ngực vừa trắng vừa mềm

“Có muốn thêm nho không?”

“Muốn.”

“Nếu cô muốn đem biếu người khác, có thể đựng trong giỏ trái cây.” Giản Việt nhìn cô nói.

Chỉ cần người đàn ông nhìn bằng đôi mắt sâu thẳm cũng khiến cả người cô khô nóng khác thường.

“Được nha.” Hà Lạc mới vừa chuyển đến Nam Thành, làm gì có người thân hay bạn bè nào, cô chỉ đơn thuần muốn nghe anh nói chuyện.

Hà Lạc cái này muốn, cái kia cũng muốn, không có ý tưởng gì, dường như chỉ cần anh mở miệng, cô nhất định sẽ gật đầu đồng ý.

Nhưng mỗi loại Giản Việt chỉ chọn cho cô một ít, không tính là nhiều.

Nhìn không nhiều lắm, nhưng khi cho vào giỏ trang trí, Hà Lạc cân nhắc một chút, nhìn cánh tay gầy gộc của minh, liệu có đem được rổ trái cây này về hay không.

Hà Lạc liếc mắt qua cửa kính nhìn đường phố, đột nhiên phát hiện, “Ồ, bên ngoài hình như mưa rồi.”

Thời tiết thay đổi trong nháy mắt, một người luôn không phản ứng kịp thời gian, rõ ràng Hà Lạc vừa rồi ra cửa trời còn rất nắng.

Giản Việt đóng gói xong trái cây, dùng ruy băng buộc lại, thuận miệng hỏi một câu, “Cô có lái xe đến không?”

“Không có, nhưng tôi sống ở gần đây, là ở Hải Thịnh bên kia.”

Giản Việt xé tờ biên lai nhỏ đưa cho cô.

Hà Lạc cúi đầu nhìn cánh tay cực có lực, thời điểm tiếp nhận, đầu ngón tay hai người hơi tiếp xúc, chỉ trong chớp mắt, Hà Lạc cảm giác như bị thiêu đốt.

Cả người cô hơi phát run, giống như có dòng điện len lỏi từ đầu ngón tay tiếp xúc lan tràn khắp toàn thân.

“Hải Thịnh, có thể cho người đưa qua.”

Hà Lạc bắt gặp ánh mắt của anh, tim đập loạn.

Thời điểm Lâm Diệu Dương kiểm kê xong hóa đơn từ bên ngoài đi vào vừa lúc nghe thấy nói một câu, “Anh Giản Việt, xe bị anh Trương Hạo lái đi rồi, để em giao, dù sao đường cũng không xa lắm.”

“Không cần, bên ngoài có mưa nhỏ, em dọn hàng chỗ bậc thềm trước, bên trái có một chiếc dù, chỉ cần bật lên là được.”

Vế sau là nói với Hà Lạc

Trong tiệm chỉ có chiếc ô mới sử dụng được.

Trên mặt Lâm Diệu Dương có chút giật mình, không nghĩ tới Giản Việt sẽ đồng ý tự mình giao hàng tận nhà cho khách.

Ánh mắt cậu tò mò nhìn về vị khách nữ kia.

Hà Lạc không trang điểm, để mặt mộc, nhưng ngũ quan lại rất tinh xảo, da trắng nõn, phần trên áo được thiết kế chạm rỗng càng làm tôn thêm dáng người quyến rũ, yêu kiều của cô.

Giọng điệu của Lâm Diệu Dương trở nên ý vị thâm trường, “A, được, anh Giản Việt yên tâm.”

Không đợi Hà Lạc bung dù, Giản Việt đã mang theo đồ bước ra ngoài trước trong cơn mưa phùn.

Sau cơn mưa, con đường trở nên trơn trượt, Hà Lạc không thể đuổi kịp bước chân của anh, từng bước đi cẩn trọng với làn váy phía sau.

Ban đầu Giản Việt kéo ra một khoảng cách, sau lại thấy cô đi chậm, anh dừng lại đứng ở ngã tư chờ cô.

Làn váy lộ ra cẳng chân, thẳng tắp thon thả.

Còn rất trắng.

Giản Việt đột nhiên nhớ tới vừa rồi cô khom lưng vô tình lộ ra cảnh xuân, vυ" đầy đặn mượt mà, so với chân còn trắng hơn vài phần.

Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu anh.

Không biết đặt tay lên, có mềm hay không……

Hà Lạc thở hổn hển đi đến trước mặt anh.

“Cùng nhau đi đi, anh nhìn xem, vừa đủ hai người.” Hà Lạc không thể không biết xấu hổ để người ta giao hàng tận nhà lại mắc mưa được, cô đem ô nghiêng về phía người Giản Việt.

Giản Việt có chút cao so với độ cao của cô, Hà Lạc phải giơ tay lên mới đảm bảo chiếc ô không chạm vào đầu anh.

Nhưng cứ như vậy, không gian dưới ô quá mức chật hẹp.

Khoảng cách hai người quá gần, bộ ngực mềm mại của Hà Lạc thường xuyên đυ.ng phải canh tay rắn chắc của người đàn ông.

Có đôi khi anh bước nhanh, cô không chú ý, toan bộ đều bị đυ.ng phải.

Mềm như bông, lại phá lệ co dãn.

Hô hấp người đàn ông nặng nề hơn so với vừa rồi.

Hai người cũng không nói chuyện.

Gương mặt Hà Lạc ửng hồng, căn bản không dám ngẩng đầu.

Im lặng vài giây, Giản Việt tiếp nhận ô, “Để tôi cầm, nếu đường trơn cô có thể bám vào tôi..”