Chương 33: Chiếm hữu

Trương Hạo là người cuối cùng đến tiệm, ngày thường Giản Việt đều dậy sớm mở cửa hàng, bởi vì anh ở lầu trên tương đối thuận tiện, nhưng hai ngày nay không biết xảy ra chuyện gì, thường xuyên xuất quỷ nhập thần, buổi sáng cũng đem chìa khóa cho Lâm Diệu Dương tới mở cửa.

“Anh Trương Hạo, sớm.” Lâm Diệu Dương nhìn anh ấy hỏi.

“Sớm.” Trương Hạo ngáp một cái, cả người có vẻ uể oải.

“Ở đây có sữa đậu nành cùng bánh bao, anh đến đây ăn đi.”

Trương Hạo lúc này mới miễn cưỡng lên tinh thần, “Được rồi, tiểu tử nhà cậu khi nào hiểu chuyện như vậy, còn mua bữa sáng lấy lòng anh.”

“Không phải em mua, là anh Giản Việt.”

Trương Hạo đang cắn miếng bánh bao nóng hổi thì sửng sốt, Giản Việt không thích ăn mấy món này, bữa sáng nhiều lắm cũng chỉ uống chút nước rau mà thôi, đồ vật khó nuốt xuống quả thực người thường không thể lý giải, theo chân bọn họ ăn chưa tớ một miếng chứ đừng nói là đi mua bữa sáng.

“Kỳ quái, hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây sao.”

Trương Hạo thấy Giản Việt đang phân loại nho mới đến, nhịn không được đi qua hỏi thăm tình hình, “Anh hai, cậu không thích hợp.”

“Là sữa đậu nành uống không ngon, hay bánh bao không thể ăn?” Giản Việt nhàn nhạt liếc mắt một cái. “Không ăn thì đặt xuống.”

Trương Hạo vội vàng lui về phía sau, cười nói: “Đều đã đưa đến miệng, sao tớ có thể không ăn.”

Trong lòng anh ấy ngứa ngáy, rất muốn biết Giản Việt gần đây như thế nào, nhưng rõ ràng Giản Việt không phải kiểu người thích nhiều lời.

Đang muốn nói thêm cái gì, bức màn trong suốt của cửa hàng bị người ta kéo lên.

Có khách hàng tới.

Không thể ăn trước mặt khách hàng, Trương Hạo liền lui về phía sau.

Giản Việt dọn xong trái cây, đứng ở quầy, từ góc độ của Trương Hạo vừa vặn có thể nhìn thấy mặt anh, không biết như thế nào, đột nhiên cảm thấy so với vừa rồi lạnh hơn vài phần.

Trương Hạo một bên gặm bánh bao, một bên buồn bực, đang êm đẹp, là ai chọc cậu sinh khí chứ?

Khách hàng vào cửa có người đi đến chỗ quầy dò hỏi, “Này, có táo mới về không? Trong rổ táo mới, chỉ còn thừa một ít dưa vẹo táo nứt, không quải quá tốt.”

Trương Hạo vừa định nói có, nhưng Giản Việt trả lời so với anh ấy còn nhanh hơn, “Không có.”

Trương Hạo cân nhắc một chút, chắc do mình mù.

Bởi vì Giản Việt khẳng định không có khả năng mắc sai lầm.

Vị khách cao gầy nghi hoặc nói: “Sao lại không có? Thời điểm vừa tiến vào cửa, tôi thấy cửa tiệm các anh có không ít hoa quả tươi.”

Giản Việt môi mỏng hé mở, “Không bán.”

Một câu này, hoàn toàn chọc giận đối phương, mà cố tình nói những lời này là Giản Việt, thời điểm anh lạnh mặt, người bình thường cũng không dám chống chọi.

Một người đàn ông mặt béo lôi kéo bạn mình, khuyên nhủ: “Không có việc gì không có việc gì, có thể do chúng ta nhìn lầm, nếu không chúng ta đến tiệm khác xem.”

Trên mặt hắn biểu tình xấu hổ, không dám đối diện với ánh mắt Giản Việt, nhưng hắn cũng nhận đây là người đàn ông dùng một chân đá hắn ngày đó, hắn nghỉ ngơi hai ngày, ngực đến bây giờ vẫn còn đau

Là nhân vật không thể trêu vào.

Người bạn kia còn muốn thách đấu nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông mặt béo kéo đi.

Thẳng đến khi hai người đi ra ngoai cửa tiệm, Trương Hạo mới hô một tiếng, “Giản Việt, hỏa khí hôm nay của cậu sao lại lớn như vậy?”

Giản Việt cầm hóa đơn hôm nay xem xét, đầu cũng không nâng, “Chọc tới tớ.”

“Hai gương mặt kia, tớ chưa thấy qua, sao có thể chọc tới cậu?”

“Nhìn thứ không nên nhìn.” Giọng Giản Việt lạnh lùng, giống như sương lạnh.

Anh không có biện pháp chịu đựng cái tên mặt béo kia xoi mói nhúng chàm Hà Lạc.

Ngực Hà Lạc, chân cô, từ nay về sau chỉ có anh mới được nhìn……

“Cậu?”

“Ừ, tớ.” Giản Việt rũ mắt, trong mắt đầy gợn sóng.