Chương 15: Chuyện được giải quyết, Trình Du Nhiên vạch lá tìm sâu

Editor: 甘柑

Sau khi phục vụ rời đi, lại có người tiến vào, trên tay bưng vài đĩa hoa quả.

Là tặng thêm.

“Thú vị nha,” Diêm Thiên Tịnh không giấu nổi cảm giác thích thú, không nhanh không chậm mở miệng, “Đức Tu Trai cũng không phải quán cơm nhỏ gì, nể tình nể mặt như thế này thật sự là chưa từng thấy qua….cô ấy rốt cuộc có lai lịch gì?”

“Không biết.”

Diêm Thiên Tịnh buồn cười, “Vậy mà cậu còn biểu hiện rõ ràng như vậy?”

Ngay cả lai lịch cụ thể của người ta cũng không biết, lại hận không thể đem cả nhà của mình giao ra cho người ta, chẳng lẽ là bị trúng tà rồi?

“Có quan hệ?”

Lăng Tây Trạch hỏi ngược lại một cách đương nhiên.

“Cậu không sợ cô ấy có mưu đồ khác à?”

Dư quang liếc nhìn chỗ ngồi mà Tư Sênh đã ngồi trước đó, giọng nói Lăng Tây Trạch trầm khàn, “Tôi chỉ sợ cô ấy không mưu đồ gì.”

Hai tay duỗi ra, Diêm Thiên Tịnh đưa ra một kết luận chắc chắn, “Tam gia, cậu không cứu được nữa.”

Độc thân nhiều năm, không gần nữ sắc, Lăng tam gia lại trong tình huống ai cũng không hay biết, bất ngờ rơi vào tay một người phụ nữ lạ không rõ lai lịch, lại còn chìm sâu đến mức không thể dứt ra được.

Bất quá, Tư Sênh……

Vốn cho rằng chỉ là một mỹ nhân mê hoặc bạn anh ta đến điên đảo thần hồn, không nghĩ tới lai lịch lại không hề tầm thường.

Rất thú vị nha.

Từ tầng ba đi xuống, Tư Sênh vừa đến cầu thang tầng một đã nhìn thấy Trình Du Nhiên đang đứng đợi, vẻ mặt tức giận.

Dám chọc cô ta đến mức lộ ra vẻ mặt này, chứng tỏ không cần tiếp tục nhìn mặt cô ta nữa.

Tư Sênh từng bước đi xuống, mỉm cười, “Giải quyết rồi?”

“Cô đi đâu vậy?” Trình Du Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại, vẻ mặt âm trầm, nộ khí bộc phát, “Tôi không phải bảo cô canh ở cửa sao hả?”

Tốc độ lật mặt không nhận người này, nhanh đến mức khiến Tư Sênh ngạc nhiên.

Tư Sênh thần sắc nhàn tản, dáng vẻ như gió thổi mây trôi, chậm rãi hỏi: “Cô bị người khác đánh ở trước cửa?”

“……..”

Trình Du Nhiên cứng họng.

Đàm phán rất thuận lợi, cô ta lấy chứng cứ xác thực ra, Tiền Gia An cũng không còn lời nào để nói. Trình Du Nhiên hy vọng có thể hảo tụ hảo tản*, sau khi thương lượng với Tiền Gia An về điều kiện của hai bên, còn cùng Tiền Gia An ăn xong một bữa cơm mới rời đi, nói tóm lại, quá trình vẫn coi như là hài hòa.

*Hảo tụ hảo tản (好聚好散): đến với nhau vui vẻ thì khi chia tay cũng có thái độ từ tể, hòa hảo.

Hiện tại mọi việc đã được giải quyết, tảng đá nặng trong lòng cô ta cuối cùng cũng rơi xuống, cũng không cần phải lo ngại Tư Sênh nữa.

Bước xuống bậc thang cuối cùng, Tư Sênh đứng thẳng bên cạnh Trình Du Nhiên, hơi nghiêng đầu qua, bắt gặp ánh mắt chứa đầy sự tức giận của Trình Du Nhiên.

“Nếu như đã không có bị đánh, tôi đứng ở đâu chẳng như nhau?”

Vẫn như cũ một tư thái tức chết người khác, giọng điệu nghe rất thoải mái, nhưng từng chữ từng chữ lại chứa đầy gai góc.

Ánh mắt trở nên lạnh lùng, Trình Du Nhiên lạnh giọng chất vấn: “Tìm lý do cho việc không làm tròn bổn phận?”

“Ừm?”

Trong đáy mắt dậy lên một nụ cười nhàn nhạt, Tư Sênh nhẹ nhàng chuyên đề tài, “Thế nào, mọi chuyện giải quyết xong rồi liền bới lá tìm sâu, tính khấu trừ tiền?”

“……” Đột nhiên bị một cái nồi ụp xuống đầu, Trình Du Nhiên kìm nén đến mức l*иg ngực đau nhức khó chịu, hít sâu một hơi, cô ta chỉ có thể lạnh lùng nói: “Yên tâm, một phân tiền cũng không tính thiếu cho cô.”

“Vậy tôi đi đây.”

“Đợi đã!”

Trình Du Nhiên gọi cô lại, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng chữ nói: “Theo lý mà nói, tối nay kết thúc, mới tính là hết hạn hợp đồng, cô vẫn phải tiếp rục làm bảo tiêu của tôi.”

Chuyện này, hợp với lẽ thường, căn bản không có gì không đúng.

Mặc dù hành vi bới lá tìm sâu của Trình Du Nhiên quá mức lộ liễu.

Suy tính một lúc, Tư Sênh không tính toán với cô ta, dứt khoát gật đầu nói: “Được.”

Vạn nhất cô ta trên đường đi gặp phải tai nạn giao thông, hay bị sát hại, đến lúc đó cô thật sự sẽ bị thất nghiệp.

Trình Du Nhiên lấy chìa khóa xe ra từ trong áo, trực tiếp ném cho Tư Sênh.

Lực đạo ném ra rất mạnh, đáng lẽ ra phải đập trúng Tư Sênh, thế nhưng Tư Sênh lại dễ dàng bắt được chìa khóa chỉ bằng một cái móc tay.

“……”

Trình Du Nhiên cắn răng, quay người bỏ đi.

Tư Sênh chậm rãi đi phía sau, lấy điện thoại ra, sau khi gửi đi một tin nhắn mới tăng tốc độ đi theo.

-----------

Địa điểm đoàn làm phim lựa chọn ngày hôm nay thậm chí còn xa hơn so với ngày hôm qua, từ Đức Tu Trai qua đó phải lái xe hơn hai tiếng đồng hồ.

Ăn cơm vốn dĩ đã muộn, đợi đến lúc đến được phim trường, cũng đã là chín giờ tối.

Bộ phim đang đẩy nhanh tiến độ, lịch trình làm việc sắp xếp dày đặc, nhân viên công tác ai nấy đều mệt mỏi vô cùng, sau khi nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu quen thuộc đang lái tới, đều nhìn nhiều thêm hai cái, lại ngoài ý muốn phát hiện chiếc xe bảo mẫu không dừng lại ở trong khu vực phim trường mà lại dừng ở nơi khá xa phía trước.

Phía trước khá là rộng rãi trống trải, nhưng cũng rất hẻo lánh.

Phanh xe không tốt?

Mọi người ai cũng nghĩ vậy, cũng không quá quan tâm.

Sau khi xuống xe, gió lạnh bên ngoài thổi lạnh thấu xương, Tư Sênh thuận tay lấy chiếc áo khoác quân đội mặc lên người.

Trình Du Nhiên xuống xe ngay sau đó cũng mặc chiếc áo khoác lông lên, lạnh lùng quay sang nhìn cô, nói: “Tôi cần phải quay cảnh ban đêm, không còn chuyện của cô nữa, cô hiện tại có thể đi.”

Nói xong, cô ta đưa tay về phía Tư Sênh lấy lại chìa khóa xe bảo mẫu.

Trình Du Nhiên cố ý để cho Tư Sênh dừng xe ở đây, đơn giản là vì muốn nói điều này.

“Này.”

Tư Sênh hơi nheo mắt lại, nở một nụ cười nhạt, sảng khoái ném chìa khóa xe cho cô ta.

Một chiêu qua sông phá cầu này, quả thực không nằm ngoài dự liệu của cô.

Ở đây vô cùng hoang vu hẻo lánh, không nói đến việc giờ này không thể nào bắt được xe nữa, ngay cả gọi xe trên điện thoại cũng rất khó khăn. Hơn nữa, trạm tàu điện ngầm gần đây nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ đi bộ mới tới.

Cô bất quá chỉ là trợ lý tạm thời của một minh tinh, không quen ai trong đoàn phim, xe đi lại cũng là được quy định rõ ràng, hơn nữa hôm qua lại mới đắc tội Kiều Nhất Lâm, muốn “mượn xe” căn bản là không thể nào.

Ngược lại cũng có thể “chôm xe”, thế nhưng, đây rõ ràng chính là điều mà Trình Du Nhiên mong muốn, đến lúc đấy nói không chừng lại phải xử lý thêm cho cô ta vài chuyện, lại khiến cho cô mất hết mặt mũi.

Quả nhiên, Trình Du Nhiên không có lập tức rời đi mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn Tư Sênh đứng im bất động, cố ý hỏi: “Sao vậy?”

“Đợi xe.”

Tư Sênh không nhìn cô ta, tầm mắt trên con đường yên tĩnh vắng vẻ.

Không có một lời nào biểu hiện ra sự yếu đuối, cũng không thể hiện sự tức giận, điều này khiến cho Trình Du Nhiên trong lòng cảm thấy không thoải mái, không hề có một chút cảm giác hả giận nào.

Trình Du Nhiên dừng lại một lúc lâu mới nói: “Vậy thì chúc cô may mắn.”

Cô ta chính là không tin, Tư Sênh vận khí tốt đến vậy, thật sự có thể đứng bên đường bắt được xe.

Mà nếu như thật sự bắt được xe rồi, nhất định cũng phải đứng chờ rất lâu, đủ để Tư Sênh nếm trải đau khổ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Trình Du Nhiên cảm thấy thoải mái hơn một chút, định đi vào phim trường, thế nhưng còn chưa kịp động đậy đã nghe thấy giọng nói của Tư Sênh---

“Đến rồi.”

Giọng nói vừa dứt.

Trình Du Nhiên lại thật sự nghe thấy động tĩnh, trong lòng kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay lập tức có ánh đèn ô tô chiếu qua khiến cô ta không chịu được mà nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, một chiếc xe thể thao xuất hiện trong tầm mắt.

Như một tia chớp sáng lóe giữa bầu trời đêm, giữa con đường tĩnh lặng chạy nhanh như bay, khuấy động lên sóng gió.

Sau đó, chiếc xe giảm dần tốc độ khi đến gần, ổn định dừng lại trước mặt Tư Sênh.