Chương 17: Nơi mà bà ở, thuộc sản nghiệp của Lăng gia

Editor: 甘柑

Thủy Vân Gian.

Tiểu khu cao cấp, môi trường trang nhã độc đáo, cở sở vật chất và an ninh đầy đủ.

Lúc đến tới nơi cũng đã rất muộn, xe chậm rãi lái vào trong, ngoại trừ người bảo vệ đang trực ban, căn bản không nhìn thấy dấu vết của người đi đường.

Ánh trăng sáng rọi, khu vườn trong tiểu khu dưới màn đêm được bao phủ bởi từng tầng từng lớp màu bạc sáng trong, cùng với nền tuyết chưa tan và những cành cây trợ trụi, trong những đêm đông giá rét cũng đem đến một cảm giác vô cùng đặc biệt.

“Hai căn nhà kia bà thật sự đem đi bán rồi à?” Thẩm Giang Viễn đặt tay trên vô lăng, ngón tay gõ nhẹ.

“Ừm.”

Vài năm trước, Tư Sênh đã tiết kiệm được một ít tiền, mua hai căn biệt thự, một căn ở Phong thành, một căn ở An thành, Thủy Vân Gian là căn cô mới chỉ mua hai năm trước. Tuy nhiên, cô đã đem bán hết hai căn biệt thự kia rồi, chỉ còn để lại mỗi căn Thủy Vân Gian này.

“Thiếu tiền đến vậy sao?”

“Giang hồ nguy cứu.”

“Bà đúng là đủ trượng nghĩa…..” Thẩm Giang Viễn lặng lẽ nhìn cô, hơi dừng, có chút lo lắng hỏi, “Phí trị liệu của ông ngoại bà không có vấn đề gì chứ?”

“Có giữ lại một khoản.”

“Nếu có gì cần giúp cứ nói.”

“Tôi biết rồi.”

Trong lúc nói chuyện, cũng đã lái xe đến dưới tòa nhà.

Tư Sênh cởi đai an toàn, cầm lấy chiếc áo khoác quân đội, thuận miệng hỏi: “Có muốn lên không?”

Thẩm Giang Viễn vừa mới đỗ xe xong ngây người một lúc, hoàn toàn không thể tin tưởng nổi mà than một câu: “Xin bà đấy, nửa đêm nửa hôm, bà có thể nghiêm túc nhìn cho rõ giới tính của tôi được không hả?”

Tư Sênh bị điệu bộ của anh chọc cười, hỏi ngược lại: “Ông tại sao lại không nghĩ đến tôi thực sự có suy nghĩ đó với ông?”

“Vậy bà có suy nghĩ đó với tôi không?” Thẩm Giang Viễn thuận theo hỏi.

“Không.”

Tư Sênh trả lời một cách đơn giản lại dứt khoát.

“……”

Đúng là làm chuyện dư thừa, tự rước họa vào thân.

Tư Sênh mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.

Thẩm Giang Viễn bất chợt liên tiếng gọi cô lại, “Đúng rồi, là bạn bè nên tôi nhắc nhở………”

“Ừ?”

Tư Sênh dừng lại, quay đầu nhìn qua.

Thẩm Giang Viễn nhìn cô một cái thật sâu, như đang chơi trò đoán đố, giọng điệu kéo ra thật dài, từng từ từng chữ nói: “Tập đoàn phát triển động sản Thủy Vân Gian, là Lăng gia. Bà có biết không?”

“……”

-------

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tin tức liên quan đến “Trình Du Nhiên, Tư Sênh” nằm chễm chệ trên hot search, rất đều cư dân mạng đều đang nhìn chằm chằm tin tức này đến nửa ngày chưa xong, phản ứng đầu tiên chính là----

Tiêu hoa lưu lượng đang hot đang bị ăn vạ?

Một phương thức xào danh tiếng của một minh tinh đã lỗi thời?

Nhấp vào xem, lại nhìn thấy những bức ảnh trong đoàn phim bị lộ ra được đang bởi một vài tài khoản tiếp thị.

Nhân vật chính trong bức ảnh là Trình Du Nhiên, là một bức ảnh chưa qua chỉnh sửa, Trình Du Nhiên trong bức ảnh đang quay phim tại trường quay, bối cảnh sau lưng lộn xộn, cô ta trang điểm tinh tế, xinh đẹp như hoa, khí chất nổi bật, cực kỳ bắt mắt trong đám đông.

Đáng lẽ đó phải là một bức ảnh để cho đám người hâm mộ đem về liếʍ màn hình, thế nhưng những ai tinh ý sẽ phát hiện sự tồn tại của “minh tinh đã lỗi thời Tư Sênh”.

Một chiếc áo khoác quân đội to lớn cồng kềnh che đi dáng người, góc chụp lại xảo quyệt như cố tình, gương mặt mộc không trang điểm lộ rõ trước ống kính, lại thêm chất lượng hình ảnh kém, đặt cùng với Trình Du Nhiên, rõ ràng là như một trời một vực.

Các tài khoản liên tục nối đuôi nhau tung ra những tấm ảnh của Tư Sênh hiện tại để so sánh với diện mạo của Tư Sênh ở trong những bộ trang phục cổ trang trước đây, cảm khái nhan sắc của Tư Sênh đã bị hủy hoại hoàn toàn.

[Aaaaa, Tư Sênh nữ thần của tôi! Bạch nguyệt quang ở trong lòng tôi! Hai năm nay rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì? Đừng mà aaa, hãy trả lại cho tôi mỹ nhân Tư Sênh có thể đánh bại nhan sắc của cả đoàn phim đi huhu!]

[Khó trách không còng thấy cô ấy đóng phim, nhan sắc này, phong cách này, đem đi cho cũng không ai cần a.]

[Cô ấy không phải là không đi đóng phim nữa hay sao. ở đoàn phim làm gì vậy? Nhìn bộ dạng trông thật thảm.]

[Người dưng, không quen. Có lẽ là muốn tạo đà để quay trở lại đi. Cách cọ nhiệt độ này đúng thật là độc đáo. Nếu như không có ba chữ Trình Du Nhiên, tôi căn bản không thèm nhấn vào xem.]

[Vẫn còn nhớ cô gái này từng được mệnh danh là “đệ nhất mỹ nhân cổ trang” chứ? Không biết đã dùng nhan sắc đè ép được bao nhiêu là minh tinh. Đây mới qua được bao lâu chứ? Đám fan cũng tung hô là vẻ đẹp tự nhiên, tại sao lại tụt dốc nhanh như vậy?]

[Đồng ý với lầu trên, tôi cũng nghi ngờ Tư Sênh từng phẫu thuật thẩm mỹ.]

[Chỉ hai từ thôi, đáng đời.]

[Còn chưa thành niên đã dám đi chỉnh nhan, vì để nổi tiếng chuyện gì cũng có thể làm ra được.]

--------

Trong ngôi biệt thự biệt lập.

Lỗ quản gia cầm theo tài liệu đến tìm Lăng Tây Trạch.

“Tam gia, đa số tin tức của Tư tiểu thư đã bị người khác áp xuống, tra không được.”

Lăng Tây Trạch lật tài liệu trong tay, cau mày, “Tra không ra?”

“Chỉ biết được là Tư tiểu thư thường xuyên ra vào Đức Tu Trai, còn có quan hệ không tồi với ông chủ ở đây.”

Người làm việc ở Đức Tu Trai, cái miệng một người so với một người càng sắc hơn, hơn nữa sau khi điều tra qua, nhân viên ở đó đa số đều có chút đặc biệt.

“Ừm.”

“Gần đây Tư tiểu thư không biết đã gặp phải chuyện gì, hai căn nhà ở cả Phong thành và An thành đều bị đem bán đi. Tiền bán nhà không biết đã đi đâu.”

Động tác lật giấy của Lăng Tây Trạch dừng lại, anh hơi rũ mi, hỏi: “Cô ấy hiện tại đang ở chỗ nào.”

“Thủy Vân Gian.”

Sau một hòi suy nghĩ, Lăng Tây Trạch nói: “Hai ngày này ông đến căn phòng kia ở Thủy Vân Gian thu dọn một chút.”

Trên mặt Lỗ quản gia hiện lên vẻ vui mừng yên tâm, ông gật đầu, “Vâng.”

“Ngoài ra,” Lăng Tây Trạch lại nói, “Sau này chuyện của cô ấy, không cần bí mật điều tra nữa.”

Mạng lưới quan hệ của Tư Sênh phức tạp, loại người nào cũng có khả năng có quen biết. Nếu như đã có người cố giấu tin tức của cô, tiếp tục điều tra khó đảm bảo sẽ không bị phát hiện ra.

Chuyện này nếu như bị Tư Sênh biết được…..

Phòng tránh vạn nhất.

Lỗ quản gia đương nhiên hiểu, “Vâng.”

Lỗ quản gia đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Tin tức mới ở trên mạng…..mấy tấm ảnh đó cậu đã thấy chưa?”

“Ừm.”

Trên khuôn mặt Lăng Tây Trạch nhiễm một tầng sương giá, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, trong giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm.

“Giống như lần trước, giao cho Túc Khanh.”

---------

Đeo tai nghe, Tư Sênh vẻ mặt lười biếng ngái ngủ, kéo theo đôi dép lê đi vào trong phòng bếp.

“Quấy rầy giấc ngủ của người khác, có chuyện gì?” Trong giọng điệu đem theo sự không kiên nhẫn.

“Tiểu tổ tông, bây giờ đã là mười giờ sáng rồi đó.”

Giọng nói của ông chủ An trong tai nghe vô cùng bất lực, nhưng lại đem theo vài phần dung túng.

Tư Sênh mở tủ lạnh ra, mắt quét qua nhìn một vòng, tìm đồ ăn vẫn còn chưa hết hạn, “Nói chuyện chính.”

“Có người đang điều tra cô, muốn hỏi xem dạo gần đây có làm chuyện gì loạn hay không.”

“Làm gì có thời gian đi gây chuyện.” Tư Sênh cầm ổ bánh mì đã hết hạn vứt vào trong thùng rác, lại tiếp tục lục lọi, không nhanh không chậm hỏi: “Người nào đang điều tra?”

“Không biết, chỉ biết là người ở Phong thành, kẻ thù của cô quá nhiều, muốn tìm kiếm điều tra một chút cũng không có phương hướng.”

“Tôi có kẻ thù gì?"

Túi xúc xích còn chưa bóc vỏ đã hết hạn sử dụng cũng bị vứt bay một đường vào trong thùng rác.

“Để tôi nhắc nhở một chút, đại sự cô gây ra từ Bắc đến Nam mấy năm trước đều quên rồi?”

“……….Bỏ đi.”

Tìm kiếm một hồi không có kết quả, Tư Sênh bực bội đóng cánh cửa tủ lạnh lại, lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng cũng tìm được một gói mì ăn liền ở trong góc tủ kệ.

Vài giây sau, Tư Sênh ngồi trên sô pha trong phòng khách đợi nước sôi.

Ngồi nghe người bên kia điện thoại lải nhải lảm nhảm không ngừng về đủ các loại tác hại của mì ăn liền, Tư Sênh cảm thấy bực bội từng chút từng chút tích tụ thêm, vừa định tắt điện thoại, cô đột nhiên nhớ chuyện một vấn đề, lập tức hỏi-----

“Nói đi nói lại, đường chủ rốt cuộc là có chuyện gì đây?”

Ông chủ An nãy giờ luyên thuyên đủ thứ bỗng im bặt.