Chương 2: Kẻ độc tài

Nhìn sườn mặt hắn, gương mặt tuấn tú và hình dáng gương mặt của hắn giống như ngọn núi cao và hiểm trở trên núi non trùng điệp, xa tít còn khó có thể tiếp cận.

Cho dù chỉ im lặng nhìn văn kiện, nhưng khí tràng của người có địa vị cao cũng khiến người ta không thể bỏ qua.

Trong lòng Cố Liên thấp thỏm, ngoan ngoãn cúi người ngồi vào trong xe.

Tuy ngăn cách tay vịn to rộng, nhưng cô vẫn cảm thấy khoảng cách này thực sự quá gần, gần đến mức cô không dám thở mạnh.

Cô có thể kiêu căng ngang ngược trước mặt bất cứ kẻ nào, duy nhất không dám lỗ mãng trước mặt người đàn ông này.

“Cha.” Cô nhẹ giọng gọi một câu.

Cố Tu Niên không để ý tới cô, vẫn chuyên chú xem văn kiện trong tay.

Mãi đến khi trợ lý Nhan ngồi vào ghế phụ, xe lái đi một đoạn, hắn mới khép văn kiện xem xong vào.

Khi hắn nghiêng đầu nhìn qua, trong lòng Cố Liên thấp thỏm hơn, bỗng nhiên nghĩ tới một câu: Cái nhìn chăm chú đến từ Tử Thần.

Cố Tu Niên nhìn cô rất lâu, mở miệng nói: “Không chăm chỉ học tập, mà đi ra ngoài lêu lỏng với người ta?”

Giọng nói của hắn trầm thấp, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng cho người ta cảm giác áp bách rất lớn, khiến người ta không dám nhìn thẳng hắn theo bản năng.

Cố Liên lại cúi đầu thấp hơn, lẩm nhẩm nói như muỗi kêu: “Hiện giờ đang là nghỉ hè.”

Người đàn ông nhíu mày, giọng nói lạnh hơn mấy phần, nói: “Nghỉ hè thì nên uống rượu đánh nhau rồi vào đồn công an ư?”

“Chuyện này… Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, con…” Cố Liên hơi sốt ruột muốn giải thích.

Nhưng mà đối phương không muốn nghe cô giải thích, giơ tay ngăn cô lại, có chút bất cận nhân tình nói:

“Ngoan ngoãn ở yên trong nhà, không được chạy loạn, lại gây chuyện mà nói…”

Hắn suy nghĩ hai giây xong, mới bổ sung một câu: “Tịch thu toàn bộ tiền tiêu vặt.”

Cố Liên lập tức ngây ngốc ngồi trên ghế.

Trong lòng không nhịn được chửi thầm: Chuyên chính! Bạo quân! Kẻ độc tài! Hừ!!!

Mấy ngày sau đó, tuy trong nhóm chat vẫn luôn có người gọi cô đi ra ngoài chơi, nhưng Cố Liên đều từ chối.

Mỗi ngày cô đều an phận ở yên trong nhà, cùng mẹ cắm hoa phẩm trà, cuộc sống trôi qua vô cùng tẻ nhạt.

Khi chị em tốt Hứa Kỳ Kỳ gửi tin nhắn giọng nói tới, không nhịn được oán giận: “Mình nhàm chán đến mức sắp mọc nấm rồi.”

Mới thi đại học xong nghỉ hè, rõ ràng là nghỉ hè tự do tự tại nhất, cô lại bị nhốt trong l*иg sắt mỗi ngày, quả thực không khác gì ngồi tù.