Chương 15: Trói ma

Bả vai Hứa Bích Vân lúc đánh nhau với ma vật đã bị vồ một cái, lúc này hơn nửa người đều nhuộm đỏ máu tươi, nhìn khá là dọa người. Có thể gặp phải ma vật cao cấp trước mắt này thật đúng là hiếm thấy, không tới thời khắc sống còn, nàng thực sự không muốn dễ dàng buông tha. Cũng không phải nàng tự dưng bất cẩn, ở Lung Nguyệt cung tu vi của nàng xem như là số một số hai, trước khi đi, nàng đã lén lút lấy "dây xích khóa yêu" của sư trưởng mang theo bên người.

Nàng đẩy đệ tử đồng hành ra ngoài, thứ nhất là để nàng ta lại quả thực cũng không giúp được gì, thứ hai cũng là bởi vì "dây xích khóa yêu" tuyệt đối không thể để người khác phát hiện.

Linh lực ở lòng bàn tay điên cuồng phun trào, dây xích khóa yêu càng thu càng chặt, gần như sắp nhập vào trong thân thể ma vật!

Trán của nàng không ngừng toát mồ hôi, thành bại dựa vào một lần hành động này, ma vật tức giận phát ra tiếng rít gào, giãy dụa càng mãnh liệt! Nàng cắn răng điều khiển bội kiếm bay lên trên trời, kiếm quang bay lên cao, mang theo thế lực lạnh lẽo mạnh mẽ đâm về phía ngực của ma vật! Nhưng vào lúc này lại đột nhiên phát sinh biến cố! Đôi mắt ma vật mở ra, ngửa mặt lên trời thét dài, hai tay lay động dữ dội, bên trong động bị ma khí của nó phân tán chấn động đến mức đá bay tung tóe!

Dây xích khóa yêu không những không thu phục được nó, ngược lại làm nó cuồng hóa rồi!

Kèn kẹt.

Dây xích khóa yêu lúc này liền bị đứt, rớt xuống đất, bụi băm bay đầy.

Hứa Bích Vân thầm nghĩ không tốt, đang muốn thu tay, bốn chân của ma vật liền nhấc lên, tung người một cái nhảy đến trước mặt nàng. Hơi thở tanh hôi nóng rực của ma vật phun lêи đỉиɦ đầu, sắc mặt Hứa Bích Vân trắng bệch, một chưởng mạnh mẽ theo gió ào ào bay tới, đầu ngón tay của nàng khẽ vẽ ra "Truyền trận phù", chỉ cần nhẹ nhàng xoa một cái, nàng có thể lập tức thoát khỏi nguy hiểm.

Cảm giác không cam lòng cùng tuyệt vọng cực độ bao phủ lấy, nàng thoáng chần chờ, trong một khắc sinh tử, cánh tay nàng bị người mạnh mẽ lôi kéo, cả người lệch qua một bên khác, chóp mũi ngửi thấy một hương thơm hoa mai lành lạnh như có như không.

Gần như cùng lúc đó, một bóng người thật nhanh xông lên, kiếm quang chứa đầy linh lực mạnh mẽ lướt qua bàn tay của ma vật!

Ma vật bị đau, đành phải lùi lại hai bước, lòng bàn tay tí tách chảy xuống dòng máu sền sệt.

Mục Trường Đình đứng trước gió, khẽ quát: "Ngươi trước tiên dẫn nàng đi ra ngoài đi!"

Hình Ngọc Sinh lạnh lùng liếc mắt nhìn thiếu nữ ngã nhào trên đất, thô lỗ đưa tay kéo lại sau đó nhấc nàng lên, nhưng mới chỉ một chút, nàng liền đau đến hét to một tiếng.

Hình Ngọc Sinh không muốn trì hoãn thời gian nữa, cánh tay dài chụp tới, ôm nàng vào trong ngực, liền lao ra ngoài động.

Tốc độ của y cực kỳ nhanh, ra đến cửa động, giống như khoai lang bỏng tay y nhanh chóng để nàng xuống đất.

"Bích Vân! Cám ơn trời đất! Thật tốt là ngươi không có chuyện gì! Ô ô ô ô!" Nữ đệ tử nhào lên.

Hình Ngọc Sinh hoàn thành nhiệm vụ, không chút do dự quay đầu liền đi. Đối với y chuyện quan trọng hơn cả trong sạch đó là không thích đυ.ng chạm vào người khác.

Phía sau vang lên giọng nói nhỏ nhẹ: "Cảm ơn, cảm ơn!"

Hình Ngọc Sinh ngoảnh mặt làm ngơ, thân ảnh nhanh chóng biến mất ở cửa động.

Hứa Bích Vân hơi cắn chặt đôi môi, gương mặt tái nhợt hiện lên một tia đỏ ửng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng đã là thiên chi kiêu nữ, dung mạo, năng lực mọi thứ không thua người nào, nhiều người đến xếp hàng ở phía sau lấy lòng với nàng, nhưng nàng chưa bao giờ để bọn họ vào trong mắt. Nghĩ lại thiếu niên mới nãy quyết đoán kéo nàng thoát khỏi bàn tay của ma vật, phản ứng với tốc độ như thế nào mới có thể để hai người đều hoàn hảo tránh thoát công kích, không bị thương chút nào.

Hơn nữa cố kỵ nam nữ khác biệt, vừa rồi y cũng không muốn ôm nàng... Phẩm hạnh như vậy, lại có tướng mạo xuất sắc lạnh lùng như vậy, trong nháy mắt không khỏi làm cho trái tim nàng đập loạn.

Bên trong động.

Mục Trường Đình vừa nhìn liền biết, hóa ra ma vật cao cấp này là Hoạt Trệ, một loại ma vật tàn bạo, sinh sống ở nơi âm u nhất, chuyên ăn con người, bởi vậy lâu dần tướng mạo cũng hao hao giống mặt người. Trên người nó mọc ra hai cái lông bờm lợn rừng, đứng thẳng cao chừng ba người, nói là quái vật khổng lồ cũng không sai.

Lúc này nó đang đề phòng mà khom lưng xuống, móng nhọn sắc bén cào trên đất, đưa ra cảnh cáo cùng uy hϊếp.

Mục Trường Đình nâng kiếm lui về phía sau mấy bước, Hoạt Trệ tức giận nhe răng, cho rằng hắn muốn chạy trốn, trong nháy mắt liền nhảy lên, xông về phía hắn! Bên trong ánh mắt Mục Trường Đình thoáng hiện ý cười, dĩ nhiên không né không tránh trực tiếp đánh tới!

Mắt thấy răng nanh Hoạt Trệ muốn cắn một cái vào cổ của hắn, hai chân Mục Trường Đình hơi cong, ngửa nửa người hướng ra sau! Nương theo tư thế xông lên của Hoạt Trệ trượt người xuống dưới, trường kiếm đồng thời mạnh mẽ đâm vào bụng Hoạt Trệ! Rạch ra một vết thương lớn!

Hoạt Trệ gào lên đau đớn! Một chưởng mạnh mẽ đánh về phía bụng của Mục Trường Đình!

Mục Trường Đình nằm xuống đất, một chiêu "Hiên địa quyết" từ lòng bàn tay xuất ra, kim quang rực rỡ, thoáng cái ném Hoạt trệ nặng ngàn cân bay đi! Nó nặng nề rơi xuống, mặt đất liền lõm xuống một cái hố sâu, toàn bộ sơn động cũng bị chấn động đến mức đá vụn rơi đầy.

Không dừng lại dù chỉ một khắc, Mục Trường Đình nhảy đến trên người Hoạt Trệ, thừa dịp nó bị thương, rút trường kiếm ra.

Hoạt Trệ dường như đang chờ giờ phút này, màu đỏ sẫm trong mắt chợt lóe, nó chụp lên!

Mục Trường Đình không kịp đề phòng liền bị kình phong quét bay ra ngoài! Thân thể nặng nề đυ.ng lên vách núi rồi mạnh mẽ rơi xuống đất!

Trong miệng hắn lan ra mùi vị tanh ngọt, lục phủ ngũ tạng quặn đau, nhưng mà lông mày Mục Trường Đình cũng không nhíu một cái, ngón tay cái khẽ cọ xát khóe miệng, chậm rãi lau vết máu, hắn không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm ma vật.

Tròng mắt đỏ sẫm của Ma vật kia càng ngày càng rõ ràng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới hiện ra màu đỏ quỷ dị.

Chỉ trong chốc lát, chỗ bị thương trên người nó lại giống như kỳ tích, chậm rãi khép lại!

Mắt Hoạt Trệ lộ ra vẻ khinh bỉ, giống như đang cười nhạo bọn họ ‘châu chấu đá xe’! Một chưởng mạnh mẽ theo gió bay về hướng Mục Trường Đình đang nằm trên đất!

Bùa ẩn thân!

Nháy mắt Mục Trường Đình xoay sang bên phải, hai ngón tay mau chóng vẽ trên hoàng phù bốc cháy, cho đến khi nó hóa thành tro bụi.

Thịt bị xé nát không xuất hiện như trong dự đoán, dưới chưởng của Hoạt Trệ trống trơn, đá vụn khắp nơi! Nó có chút nôn nóng ở trong động tìm kiếm, trên người luôn bị linh lực biến thành đao gió chém ra từng đạo từng đạo vết thương.

Đúng vào lúc này Hình Ngọc Sinh xông tới, y nhìn chung quanh một vòng, không nhìn thấy Mục Trường Đình, hô hấp của y hơi cứng lại, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm đến doạ người.

Hình Ngọc Sinh rút ra Kinh Nghê kiếm, ánh kiếm sáng bóng, chiếu vào đáy mắt của y hiện ra hàn quang lạnh lẽo.

Sát ý tản ra, khí thế bức người! Khiến cho Hoạt Trệ theo bản năng dựng lông lên, trong cổ họng phát ra tiếng quát khẽ đứt quãng.

Hình Ngọc Sinh vẫn doạ người như thế, khóe miệng Mục Trường Đình hơi nhếch lên, hắn nhìn ma vật kia làm trò hề đủ rồi, mới nhẹ nhàng đến sau lưng Hình Ngọc Sinh, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: "Ta không sao, dùng bùa ẩn thân, nó tạm thời không nhìn thấy ta mà thôi."

Hơi thở ấm áp thổi bên vành tai lạnh lẽo, Hình Ngọc Sinh nhịn xuống kích động muốn quay đầu, tay chợt nắm chặt.

Mục Trường Đình lại nói: "Cẩn thận một chút, ma vật này bị thương sẽ tự lành, chúng ta trước tiên dẫn nó đi ra ngoài đã, bên ngoài rộng rãi hơn."

Hình Ngọc Sinh "Ừ" một tiếng, nhắc nhở: "Sẽ tự lành là bởi vì đôi mắt." Mở ra kiếm thức, khí thế bức người.

Y giống như lúc nào cũng hiểu biết nhiều hơn mình, Mục Trường Đình nở nụ cười, lòng bàn tay hút một cái, trường kiếm đang nằm trên đất bị chủ nhân lãng quên đã lâu liền bay đến trong tay hắn.

Tư thế hai người lên kiếm giống nhau như đúc, một chiêu "Thiên liệt" thuận thế mà đi!

Chiêu này bí quyết ở chỗ "Nhanh", kiếm nhanh, người còn nhanh hơn! Hai người xẹt qua chỗ chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh tung bay! Kiếm ý xé gió mà đến! Thời điểm hạ xuống, hai mắt của ma vật cùng bị đâm mù!

Mục Trường Đình dùng bùa ẩn thân, Hoạt Trệ chỉ có thể nhận biết khí tức một mình Hình Ngọc Sinh, gầm thét lên vươn tay muốn bắt y.

Hình Ngọc Sinh từ sớm đã xoay người nhảy một cái, vững vàng đứng ở một chỗ

Mục Trường Đình lui lại, phi thân lao ra hướng cửa động!

Tức giận cùng đau đớn khiến Hoạt Trệ đánh mất tất cả lý trí, nó chỉ có thể nhận biết bằng hơi thở, từng bước một đuổi theo Hình Ngọc Sinh lao về phía cửa động! Nào biết mới ra cửa động, lưới trói yêu liền chụp xuống đầu!

Lưới trói yêu thông thường dĩ nhiên không thể giữ nổi nó, nhưng lưới trói yêu này đã được Mục Trường Đình dán đầy linh phù.

Hai tầng hiệu lực chồng lên, Hoạt Trệ bị nóng đến toàn thân bốc khói, động tác giãy dụa cũng càng thêm mãnh liệt.

Mục Trường Đình khống chế rất vất vả, sóng linh lực rất lớn, hai tay kiềm chế đều run rẩy kịch liệt.

Hình Ngọc Sinh liếc mắt nhìn Mục Trường Đình một cái, trong lòng liền thay đổi chủ ý, nhưng cần phải tốc chiến tốc thắng. Ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa khép lại, hai tay kết trận, linh lực phun trào, từ cổ tay y mỗi một lần xoay chuyển, trong không khí liền xuất hiện bốn chữ cái màu vàng "Thiên", "Ảnh", "Liệt", "Trận".

Xoạt xoạt xoạt.

Vô số phân thân ảnh của Hình Ngọc Sinh vây làm một vòng, vững vàng vây chết Hoạt Trệ.

Ảnh phân thân đồng loạt tách hai tay ra giơ lên cao, trường kiếm vυ"t lên trên không trung, hoàn toàn không sai vị trí nhắm ngay Hoạt trệ!

Hình Ngọc Sinh chợt hạ tay xuống, vô số trường kiếm rơi xuống, thẳng tắp đâm vào thân thể ma vật!

Hoạt Trệ khàn giọng kêu lên đau đớn, hai mắt đã mù chảy xuống máu màu đỏ ngầu, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, toàn thân Hoạt Trệ nổ tung, hồn phi phách tán, cuối cùng hóa thành một làn khói màu đen biến mất trong đêm tối!

Mục Trường Đình kiệt sức, ngã ngồi trên đất, thở phào một hơi, cười nói: "Cũng là ngươi lợi hại."

Sắc mặt Hình Ngọc Sinh tái nhợt, vì dùng Thiên Ảnh bày trận, y nhất định phải tập trung cao độ niệm lực cùng tinh thần. Vượt qua động thuật, gặp phản phệ thì rất là nghiêm trọng.

Cảnh vật trước mắt chập chờn chồng chất, Hình Ngọc Sinh lảo đảo loạng choạng đi về hướng Mục Trường Đình được hai bước, ầm ầm ngã xuống đất.

Mục Trường Đình cả kinh nói: "Hình Ngọc Sinh!"

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, y nhìn thấy Mục Trường Đình đưa lưng về phía y, đang ngồi ở đống lửa cách đó không xa, không biết đang nướng cái gì. Mùi thịt tản ra ở trong không khí, khiến cho người ta thèm ăn nhỏ dãi.

Nơi này là hang động của Hoạt Trệ, bây giờ lại bị hai người bọn họ chiếm mất.

Hình Ngọc Sinh khẽ động, Mục Trường Đình cũng không quay đầu lại khoát tay với y một cái, nói: "Này này, đừng ngồi dậy, mau nằm đi."

Hình Ngọc Sinh ngồi cao hơn một chút, dựa vào vách đá, lẳng lặng nhìn bóng lưng Mục Trường Đình.

Mục Trường Đình dường như khẽ cười một cái, lắc đầu than thở: "Ta cũng phục ngươi rồi, làm gì có đấu pháp nào liều mạng như thế. May mắn lúc trước khi ngươi chọn phù cụ có chọn đan dược, bằng không ta thật sự không biết nên làm cái gì."

Đồ ăn trên tay đã nướng được rồi, Mục Trường Đình cười tủm tỉm đưa sang: "Có thể ăn rồi! Đói bụng không?"

... Bị hắn dựng lên nướng là một con rắn!

Khóe miệng Hình Ngọc Sinh khẽ giật giật một cái, nhàn nhạt nói: "Không đói bụng."

Mục Trường Đình cật lực giới thiệu: "Không đói bụng cũng nên ăn một chút đi, ngươi không biết ta vì bắt nó mà phí biết bao nhiêu tâm tư đâu! Địa phương quỷ quái này ngay cả một con thỏ chết cũng không có, chỉ có nó là còn có thể ăn." Hắn xé một chút thịt rắn nếm nếm, thỏa mãn nheo mắt lại, "Ừm, ăn rất ngon!"

Cho dù đồ ăn ngon Hình Ngọc Sinh cũng rất ít hứng thú, y tu tập tích cốc, vốn cũng không có cảm giác đói bụng, đối với đồ ăn cũng không có cố chấp cuồng nhiệt giống như Mục Trường Đình, huống hồ còn là ăn thứ này...

Hình Ngọc Sinh từ chối không ăn, Mục Trường Đình bị thương rất nặng.

Liền xé một chút thịt ở trong tay, hắn đưa tới trước mặt Hình Ngọc Sinh, cười nói: "Ngươi thử một chút đi, tuyệt đối là ăn ngon, ta không lừa ngươi!" Hai mắt hắn cong thành trăng lưỡi liềm, khuôn mặt tươi cười kia lại như tỏa sáng vậy.

Hình Ngọc Sinh trầm mặc, bỗng nhiên ngồi dậy, môi mỏng hé mở, liền đem ăn thịt rắn trong tay Mục Trường Đình.

Trong lúc vô tình bờ môi mềm mại cọ qua ngón tay, Mục Trường Đình ngẩn người, trong lòng nói, ta đưa cho ngươi không phải là muốn đút ngươi ăn a...