Chương 2

Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Nhưng mà không đợi nàng mở miệng nói lời cảm tạ, nam hài cũng đã vội vội vàng vàng bị người ta gọi đi rồi.

Nữ hài không biết thân phận của nam hài, nhưng ở phút cuối nàng lại thấy một góc ở áo chợt lóe lên.

Nàng biết hoa văn kia.

Đó là ——

Ấn ký của Thái Tử.

Từ đó nữ hài bắt đầu nảy sinh sự ái mộ với Thái Tử, cho nên khi thánh chỉ truyền đến, nàng là người duy nhất trong phủ tướng quân thấy vui vẻ.

Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân mình rất may mắn, nhưng mà tiệc vui chóng tàn, bởi vì quyền thế của tướng quân ở trong triều càng ngày càng tăng nên hoàng đế bắt đầu có ý định muốn dần dần làm yếu đi quyền lực của tướng quân.

Cuối cùng, ở một lần xuất chinh, tướng quân bởi vì phán đoán sai lầm mà đã làm mất ba thành trì, hoàng đế tức giận, tước đi binh quyền tướng quân, lệnh cho ông ấy đóng cửa ăn năn.

Trong khoảng thời gian ngắn, đại sảnh vốn toàn khách khứa thì bây giờ trước cửa phủ tướng quân cũng có thể giăng lưới bắt chim, địa vị của nữ hài ở trong kinh thành cũng không bằng xưa nữa, bạn tốt khi xưa cũng dần dần tránh xa nàng.

Tướng quân bệnh nặng, nữ hài vì muốn cầu phúc cho phụ thân nên tự mình dẫn theo người lên núi dâng hương, nhưng mà trong một lần lên núi, nữ hài bất hạnh gặp phải cường đạo, cũng may nàng gặp được Ngũ hoàng tử cũng muốn lên núi cầu phúc vì mẫu thân nên nàng mới được cứu giúp.

Nguyên bản đây cũng chỉ là một việc nhỏ bình thường nhưng không biết vì sao, chuyện nữ hài gặp nạn lại bị người ta đồn đãi ồn ào huyên náo, thậm chí còn có người đồn đại rằng nàng cùng Ngũ hoàng tử dan díu.

Nữ hài tử ngày xưa được nâng niu, sủng ái trong lòng bàn tay, vậy mà bây giờ lại thành trà dư tửu hậu cho người khác đồn đãi, tướng quân tức giận, dứt khoát đệ thẻ bài xin tiến cung, uyển chuyển nói với hoàng đế chuyện muốn giải trừ hôn ước.

Nhưng mà quân mệnh khó trái, hoàng đế vẫn không đồng ý, nữ hài vẫn được khâm định là Thái Tử Phi như cũ. Cứ như vậy, nữ hài vác trên lưng mọi suy đoán và sự khinh thường của người khác vào Đông Cung, thành Thái Tử Phi.

Kỳ thật trước khi vào cung, Ngũ hoàng tử đã từng đi tìm nữ hài, nếu như nàng gật đầu, hắn có thể vào cung xin phụ hoàng tứ hôn. Nhưng mà lúc ấy trong lòng nữ hài đều là Thái Tử, đương nhiên đã cự tuyệt Ngũ hoàng tử.

Nữ hài cho rằng chỉ cần qua đêm đó, Thái Tử sẽ biết nàng một thân trong sạch, sẽ không tiếp tục nói năng lạnh nhạt với nàng nữa, chỉ tiếc đến việc cùng phòng với nàng Thái Tử cũng không chịu, đêm tân hôn, Thái Tử một mình ở thư phòng, để lại nàng một mình phòng không gối chiếc.

Nến long phượng đốt một đêm, nữ hài cũng ngồi ở mép giường một đêm. Thậm chí bởi vì một đêm không ngủ nên ngày hôm sau khi tiến cung thiếu chút nữa đã gây ra chuyện huyên náo, làm trò cười, càng chọc cho Thái Tử không vui.

Thời gian sống ở Đông Cung không hề tốt, không có sự sủng ái của Thái Tử, nữ hài ngày nào cũng như đi trên băng mỏng.

Nàng vẫn luôn cho rằng Thái Tử lạnh nhạt với mình như vậy là do sai lầm của đám cường đạo kia, cho đến sau này có một ngày, nữ hài nghe lén được đoạn đối thoại của Thái Tử và thuộc hạ.

Hoá ra những tên cường đạo đó đều do Thái Tử phái đến. Từ đầu Thái Tử đã không được hoàng đế yêu thích, tuy hắn là Thái Tử nhưng mà địa vị của hắn ở trong mắt hoàng đế thì chỗ nào cũng kém hơn Ngũ hoàng tử do Quý Phi sinh.

Trong lúc vô tình hắn biết được Ngũ hoàng tử yêu thích thiên kim của nhà tướng quân, nên Thái Tử mới đi cầu hoàng đế, thỉnh cầu hoàng đế tứ hôn, rốt cuộc cũng có thể thở ra một hơi.

Những tên cường đạo trước kia, cũng là do hắn đặc biệt tìm người giả dạng, chẳng qua là để nghiệm chứng địa vị của nữ hài ở trong lòng Ngũ hoàng tử mà thôi.

Rõ ràng biết là bẫy rập mà Ngũ hoàng tử vẫn làm việc nghĩa không chùn bước đuổi đến.

Thái Tử ở trong phòng trào phúng Ngũ hoàng tử si tình thì nữ hài ở ngoài phòng lại như rơi vào hầm băng, thiếu chút nữa đồ ăn trong tay đã bị hất tung ra ngoài.

Cũng do đó, nàng hoàn toàn cắt đứt hết tâm tư đối với Thái Tử. Từ đó về sau, nữ hài vẫn luôn buồn bực không vui, thân thể cũng không bằng trước, triền miên trên giường bệnh.

Tuy rằng như thế, dược liệu trân quý cho nàng dùng trong cung chưa từng bị thiếu, nữ hài vẫn luôn nghĩ là phụ thân lén cho người đưa đến, mãi đến khi tin tức Ngũ hoàng tử bị quân địch bắt làm tù binh từ tiền tuyến truyền đến, lúc này nữ hài khó khăn lắm mới gặp được phu quân trên danh nghĩa của nàng, Thái Tử Thiên triều.

Cũng là khi đó, nàng mới biết được dược liệu trong cung của nàng, đều là do Ngũ hoàng tử lén để cho người đưa đến đây.

“Ngươi cho rằng ta không biết tâm tư của Ngũ đệ đối với ngươi sao?” Bệnh tình nữ hài đã nguy kịch, lại thấy phu quân “tốt” của nàng đứng trước giường, nhìn nàng cong môi cười lạnh, nói.

“Ngũ đệ đã chết, ngươi cũng không còn bất kỳ giá trị gì.”

Nàng là quân cờ bí mật mà Thái Tử dùng để kiềm chế Ngũ hoàng tử, cũng là vũ khí sắc bén duy nhất trong tay Thái Tử dùng để đối phó với Ngũ hoàng tử.

Nước trong hồ đêm đó rất lạnh, trong bóng đêm vô tận, nữ hài dần dần nhắm hai mắt lại.

Trong thoáng chốc, nàng lại trở về năm đó.

Chỉ là lúc này, nàng không để nam hài kia rời đi, mà kịp thời kéo tay áo hắn lại.

Âm thanh sợ hãi của nữ hài vang lên theo vài cánh hoa đang bay xuống.

“… Ngươi tên là gì?”

Phồn hoa tan biến.

Cuối cùng nàng cũng đã biết, dưới tàng cây hoa lê năm ấy, người tiếp được nàng không phải là Thái Tử, mà là Ngũ hoàng tử đã chết trong tay quân địch.

Chẳng qua là bởi vì Ngũ hoàng tử ham chơi, lén mặc quần áo của Thái Tử mà thôi.

….

Gió đêm thanh lãnh, thật lâu sau đó, cô gái cũng không nghe thấy âm thanh của chàng trai nữa, cô nghiêng người, bỗng dưng thấy hơi nước trong mắt chàng trai, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy, dường như sự thương cảm vừa rồi chỉ là ảo giác của cô vậy.

Chàng trai ngẩng đầu, hai ngón tay bên cạnh hơi cong lên. Cậu nói.

“Câu chuyện này của cô, không dễ nghe một chút nào.”

Giọng cậu cực kỳ nhẹ, dường như muốn hoà tan trong bóng đêm giống nhau, tan ra theo gió.

Ngón tay cô gái căng thẳng nắm chặt chàng trai, cô cắn cắn môi, một lát sau mới mở miệng nói.

“Vậy thì tớ đổi một cái khác.”

Bóng đêm mỏng manh, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng của cô gái lại vang lên lần nữa.

“Ở trong một trấn nhỏ xa xôi, có một hộ gia đình bình thường, trong nhà có hai đứa nhỏ một nam một nữ.”

Cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng vì cô không phải là con trai cho nên không được người lớn trong nhà yêu thương.

Mỗi khi có gì tốt, mẹ cũng đều cho em trai trước.

Tuy rằng ngày tháng trôi qua gian khổ nhưng mà cô gái lại không cho là đúng. Bởi vì cô còn có một người bạn hàng xóm chơi từ bé, hai nhà dùng chung một cái sân.

Mỗi khi làm gì sai bị mẹ đánh chửi, cô gái đều chạy đến nhà chàng trai đó trốn, nghe thanh âm tức giận của mẹ mình ở nhà.

Cô gái vẫn luôn đợi mình lớn lên, cô nghĩ chỉ cần mình trưởng thành, là có thể từ trong trấn nhỏ này đi ra ngoài.

Nhưng mà không đợi cô tích góp đủ tiền thì trên trấn nhỏ có một gia đình không giống bình thường chuyển đến.

Đó là người nhà họ Tôn, nghe nói trong nhà kinh doanh mỏ than, điển hình cho việc nhà giàu mới nổi.

Cũng không biết tại sao, bọn họ lại chọn nơi này để ở lại.

Chuyện này vốn không hề liên quan đến cô gái, nhưng mà cố tình thằng nhóc nhà họ Tôn kia lại coi trọng cô gái, rất nhiều lần ở đầu ngõ chặn cô lại.

Chẳng qua là trò đùa của trẻ nhỏ nên người lớn cũng không để ý. Ngay cả người lớn trong nhà cũng cười nói với cô gái.

“Nếu như thằng nhóc nhà họ Tôn kia có thể coi trọng mày thì đó cũng là phúc khí của mày.”

Dần dần, lời đồn đại trong thôn càng nhiều, ai cũng nói cô gái không biết xấu hổ, còn nhỏ tuổi mà đã biết quyến rũ người khác, không ít người ở sau lưng cười cô gái không biết tự lượng sức mình, còn muốn từ gà rừng biến thành phượng hoàng.

Cô gái không còn cách nào, chỉ có thể giảm bớt số lần ra ngoài một mình, nếu không thể tránh được thì sẽ tìm chàng trai bên cạnh đi cùng.

Nhưng mà ngày kia, đúng lúc cô cùng chàng trai kia cãi nhau, trong lúc tức giận cô gái một mình chạy ra ngoài, cũng chính ngày đó, là cơn ác mộng lớn nhất đời này của cô.

Cô bị người của nhà họ Tôn bắt được.

Những thiếu niên choai choai vốn là không quen nhìn cô gái nên muốn cho cô một bài học.

Lại không ngờ cô gái giãy giụa quá dữ dội, thiếu niên nhà họ Tôn gia kia trong cơn tức giận đã dần dần dùng sức kéo sợi dây thừng siết cổ cô.

Dần dần, khuôn mặt cô gái biến đổi từ hồng sáng trắng, cuối cùng đã không còn hô hấp.

Đám nhóc kia thấy mình đã gây ra chuyện lớn, sợ tới mức lập tức giải tán, không có ai thèm quản cô gái còn sống hay đã chết.

Chàng trai tìm cô gái ba ngày ba đêm, cuối cùng ở một cái nhà xưởng đã bị bỏ hoang, phát hiện xác của cô gái đã chết.

Có người cung cấp chứng cứ, nói là lần cuối cùng nhìn thấy cô gái chính là thấy cô bị người nhà họ Tôn mang đi, chàng trai muốn báo án nhưng lại bị người nhà cô gái ngăn cản lại.

“Đây là chuyện nhà chúng tôi, không liên quan tới cậu.”

Cửa lớn lạnh băng chặn chàng trai ở bên ngoài.

Cậu khó hiểu.

Cho đến khi cậu vô tình nhìn thấy người nhà họ Tôn tới cửa, tự tay đưa một cái phong bì thật dày giao cho người nhà cô gái.

Cuối cùng chàng trai mới hiểu rõ.

Người muốn đưa người nhà họ Tôn ra trước công lý, chỉ có một mình cậu mà thôi.

Nhưng mà cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ hơn mười tuổi, biện pháp có thể nghĩ đến đã thiếu lại càng thiếu.

Cho nên cậu tới nhà họ Tôn tìm người nọ, dùng cách thức vụng về nhất. Chàng trai dựa vào những khổ sở lúc còn sống cô gái đã phải chịu đựng, lại thêm một vài thứ nữa dùng lên người của người nọ, cuối cùng đẩy người nọ ra giữa sông.

Nước sông chảy xiết, người nọ của nhà họ Tôn bơi lội không giỏi, bóng dáng trên mặt nước dần dần biến mất.

Chàng trai lẳng lặng đứng ở bờ bên cạnh, nhìn nước sông chậm rãi chảy đến ngực người nọ, cho đến cuối cùng người nọ cũng biến mất không thấy đâu.

Cậu chậm rãi nâng khóe môi lên.

Chàng trai nghĩ.

Cho dù cả thế giới đã quên đi cô gái thì ít nhất còn có một người như cậu nhớ rõ.

….

Dứt lời, cô gái đã khóc không thành tiếng.

Chàng trai bên cạnh cũng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt xuất hiện hơi nước.

Ngón tay thon dài dần dần cuộn tròn thành một nắm, giọng nói của cậu càng ngày càng khản đặc, nói.

“Đi thôi.”

Cô gái sửng sốt, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh tràn đầy hơi nước, cô nức nở nói: “Đi đâu?”

Chàng trai xoay người lại: “Thật ra tôi căn bản không phải là người dẫn độ của cô.”

Cậu chậm rãi cong khóe môi lên, ngón tay trong khoảnh khắc muốn chạm vào cô gái kia lại rụt trở về, cậu nghiêng người, tránh ánh mắt của cô gái rồi cậu nói.

“Cô mới là người dẫn độ của tôi.”

Lời nói dối bị vạch trần, cô gái ngượng ngùng cúi đầu, cô đúng là người dẫn độ của cậu, vốn cậu nên vào vòng luân hồi từ mấy ngày trước nhưng mà cậu vẫn không chịu đi.

Người ở âm phủ không còn cách nào, chỉ có thể tới tìm cô gái nhờ cô giúp đỡ, để cho cô gái làm người dẫn độ của chàng trai.

Cô uể oải rũ mắt: “Vậy cậu có đồng ý giúp tớ không?”

….

Mãi đến khi đưa chàng trai đến trên cầu đi luân hồi, cuối cùng cô gái cũng đã đạt được tư cách luân hồi.

Từ khi đi qua âm phủ, bước chân của cô gái cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhưng mà khi đi đến cầu luân hồi thì cô đột nhiên dừng bước chân, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc phía trước, môi đỏ ngập ngừng.

“… Còn chưa đi?”

Chàng trai vốn dĩ đã phải qua cầu từ lâu rồi vậy mà lúc này vẫn còn đang đứng trên cầu, đôi mắt đen kia, không còn mờ mịt như vừa nãy nữa mà lại loá mắt giống như sao trời.

“Sao cậu… sao lại ở đây?”

Cô gái kinh ngạc, người ở âm phủ nói với cô, sau khi chàng trai uống canh Mạnh Bà xong căn bản sẽ không nhớ rõ cô nữa.

Cho nên cô mới….

Nghĩ đến chuyện gì đó, cô gái bỗng dưng mở to hai mắt, vẻ mặt thật sự khó có thể tin.

“Chờ em.” Thanh âm lười nhác của chàng trai từ phía trước truyền đến, bóng dáng cũng dần dần lớn hơn ở trong mắt cô gái, cuối cùng khi đi đến trước mặt cô thì dừng lại.

Chàng trai ghé sát vào bên tai cô, cười khẽ rồi nói.

“Đã chờ em hai đời hai kiếp thì chút thời gian này đã là gì.”