Chương 7: Miqdeni

Rừng nguyên sinh Matic là một khu vực rộng lớn đến vô tận, dường như chẳng có bất kỳ ai từng khám phá được khu rừng một cách hoàn chỉnh, đó cũng là lý do mà hiện tại bên trong khu rừng này vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn mà chẳng ai dám tìm kiếm.

Ở một góc nhỏ trong khu rừng rộng lớn này, có hai thân ảnh đang di chuyển chậm chạp và mang theo một sự uể oải nặng nề đến khó chịu.

Một thân ảnh chàng thanh niên đã từng rất khoẻ mạnh và rắn chắc cũng đang dần trở nên gầy gò, ánh mắt sâu hút và hai bàn tay băng bó rất nhiều để che đậy những vết thương. Mỗi hơi thở của cậu cũng tạo ra một cảm giác như người chết, chẳng ai biết cậu đã ở trong tình trạng này được bao lâu.

Và đi trước cậu thanh niên kia là một bóng hình cao lớn hơn, nhưng tình trạng cũng chẳng khác người phía sau mình là bao, hắn ta hốc hác và đờ đẫn. Cả hai như thể đang vật lộn với cả một thế giới.

Hai người này là Hirio và Daint, cả hai đã phải tìm kiếm một cung đường khác do một con ma thú đã chặn mất đoạn lộ trình trước đó của họ.

Gọi là lộ trình cũng chỉ như một cách an ủi, vì Hirio và Daint đều chẳng biết đó có phải hay không là con đường đúng. Nhưng họ không muốn rẽ một hướng khác khi đã di chuyển được gần nửa năm trong khu vực này.

Hirio dừng người lại một cách đột ngột và cơ thể cậu ngã phịch xuống đất như một con bù nhìn bị gió lật đổ.

“Ha... Haa...”

Daint cũng dừng lại, nhưng anh lại dựa người vào một thân cây lớn và giữ cho cơ thể không ngã. Nghỉ ngơi một cách thiếu cảnh giác giữa cảnh rừng rú như thế này chỉ tăng thêm một điểm tích lũy đến với thiên đường nhanh hơn thôi.

Cả hai đã cố vòng một vòng thật lớn để tránh bị con ma thú kia phát hiện. Cả hai người chưa từng gặp những loại như thế cho nên sẽ có vài điều họ muốn tránh.

Daint nheo mắt mình lại, anh cảm giác được không khí ở khu vực này có vẻ đặc hơn trước một cách trông thấy.

“Này... Chú mày có nghĩ là ta đã vượt biên thành công rồi không?”

“Hả?”

Hirio úp mặt xuống nền đất dơ bẩn, cậu có vẻ cũng chẳng bận tâm cho lắm.

Vì Serbia là đất nước tiếp giáp với Miqdeni một cách gián tiếp, cả hai nước đều quy định rừng nguyên sinh Matic đều không thuộc sở hữu của bất kỳ quốc gia nào, và bọn họ đều mặc định đây chính là đường biên giới tự nhiên.

Hirio cười nhẹ trong lòng, giờ anh đã hiểu tại sao chỉ có một vài cá nhân đặc biệt có thể đến khu vực giao thương ở phần mỏng rừng Matic.

Khu rừng này quá lớn và nguy hiểm, mặc dù họ có thể an tâm khi mà rất ít ma thú tiến vào khu vực dân cư, nhưng suy nghĩ về việc vượt qua cái biên giới khổng lồ này khiến bất cứ ai nghe thấy cũng đều bật cười sảng khoái.

“Chúng ta lang thang trong rừng này cũng đã quá nửa năm rồi...”

Daint nói, anh chập chừng trong vài giây.

Hirio vẫn im lặng, đôi tay anh cọ sát vào mặt đất và bốc lên một nắm đất nhỏ.

“Cái đó không ăn được đâu.”

Daint cười.

Bỗng Hirio bật người dậy rất nhanh và đột ngột, tuy nhiên Daint vẫn đang rất thơ thẩn nhìn cậu.

“Đây... đây là...”

Trong mắt Hirio lộ ra một tia kinh hỉ, một sự vui sướиɠ lan dần trong mắt cậu.

“Sao?”

Daint cau mày hỏi.

“Đây là loại đất nền Clu, chuyên dùng để trồng các loại dược liệu bên Matic!”

“Thật chứ? Sao chú mày biết chuyện này?”

Daint chạy lại và hốt thêm một nắm đất ở vị trí khác lên để so sánh, anh chẳng thể tìm bất cứ điểm nào khác biệt giữa nắm đất trong tay anh và nắm đất ở Serbia.

“Aria! Em ấy đã từng dành cả một ngày để dạy cho em về các loại dược liệu và cách trồng trọt, sử dụng chúng!”

Hirio cười, trí nhớ của cậu rất tốt nên không thể có sai lệch được, đây đúng là loại đất Aria đã cho cậu xem khi em ấy hướng dẫn về các thứ đặc quyền ở Miqdeni. Do Aria là một người ngoại quốc nên sự hiểu biết của em ấy về các đặc thù của quốc gia đều rất rõ ràng.

Hirio thầm cảm ơn trong lòng mình, Aria vẫn chiếm một phần rất lớn trong trái tim cậu.

“Vậy giờ chúng ta đã vào vùng lãnh thổ của Miqdeni?”

Daint hỏi.

“Không, nhưng cũng có thể nói chúng ta vừa bước qua phần xa nhất của Miqdeni!”

Hirio chầm chậm thở nhẹ một hơi, sau đó tiếp lời.

“Vẫn chưa ra khỏi khu rừng này thì vẫn chưa được tính là đã đến được Miqdeni đâu, cùng lắm thì chúng ta đã đi đúng hướng!”

Daint và Hirio cùng cười, một tảng đá lớn trong lòng cả hai được đặt xuống.

Một cảm giác tự tin tràn ngập trong lòng Hirio, cậu vẫn nhớ rất rõ các bài học của Aria, trong đó có cả những bài học giúp cậu dựa vào mức độ sinh trưởng của dược liệu mà tìm kiếm sâu hơn vào Miqdeni.

“Các loại dược liệu ở Miqdeni sẽ có phân bố theo tầng tầng giống như một củ hành lớn, chúng ta chỉ cần đi theo các loại dược liệu là có thể tìm đến vùng dân cư!”

Hirio vuốt nhẹ cằm mình, cậu đã không cạo râu trong một thời gian dài và giờ ở đó trông rất lộn xộn.

“Theo tầng? Ý chú mày là nó sẽ mọc từng ngoài vào trong à?”

Daint hỏi trong khi đang đi theo Hirio.

“Đúng thế! Ở vùng chúng ta đang đứng thì sẽ tồn tại rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, do đây là khu vực cực kỳ nguy hiểm, khai thác một cách có tổ chức cũng là rất khó.”



Hirio nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, sau đó cậu chạy nhanh đến một đùn đất nhỏ bàn một nửa bàn tay.

Hirio đào bới một cách cật lực, Daint vẫn đang dáo dác xung quanh để canh chừng ma thú.

“Đây rồi!”

Hirio lộ nụ cười rạng rỡ và cầm lên một nhánh rễ cây có hình dạng như tổ chim dính đầy đất. Cậu phủi phủi lớp đất đi và phần rễ lộ ra một cách đẹp đẽ.

Nó trông giống một chiếc tổ chim lớn bằng bàn tay với chất liệu chính là rễ cây, nó tỏa ra một mùi hương đắng đắng và thoang thoảng một mùi sương.

“Đây là cái gì?”

Daint cau mày hỏi.

“Linh tầm thảo! Dựa theo hình dáng thì gốc này đã ở trong giai đoạn trưởng thành, đúng là may mắn mà!”

Hirio cười cười, cậu ném nó cho Daint vì bản thân cậu chẳng có thứ gì để chứa đựng đồ vật cả. Nhưng Daint thì có một cái túi tự chế bằng da thú để đựng thức ăn.

“Linh tầm thảo? Cái tên nghe lạ như thế...”

Hirio biết cảm giác của Daint khi nghe thấy cái tên như thế, nhưng cậu biết rằng tên gọi đều không đồng nhất ở nhiều quốc gia.

“Ừm thì, hình như bên Serbia người ta gọi gốc này là Grinland đấy!”

Hirio bước nhanh và tìm kiếm thêm nhiều thứ xung quanh.

“Hả? Grinland mà chỉ có hoàng gia mới có quyền sử dụng đấy hả?”

“Ừ! Nó mang giá trị lớn đến không ngờ, do bản thân nó có mang theo một nguồn năng lượng tự nhiên rất lớn nên việc sử dụng cần phải rất cẩn trọng.”

Hirio vạch một bụi cây màu xanh nhạt và lục lọi.

“Tìm gì đấy?”

Daint bỏ nhẹ nhàng gốc Linh tầm thảo vào trong cái túi bằng da thú của mình trong khi đang nhướng mày hỏi Hirio.

“Có một loại dược liệu mang dạng quả nằm ở trung tâm của những bụi cây mang màu xanh lá sặc sỡ, Bách lục quả!”

Hirio cảm giác tay cậu sờ được vào thứ gì đó tròn trịa, mát lạnh.

“Loại trái cây này cũng mang năng lượng tự nhiên rất nhiều, nhưng chỉ cần ăn trực tiếp là có thể hấp thu được phần nào đó.”

Daint giật mình.

“Chỉ phần nào đó thôi à? Mà năng lượng tự nhiên được chú mày nhắc đến nãy giờ là gì đấy?”

Câu hỏi của Daint không nằm ngoài dự liệu của Hirio, cậu đứng dậy và phủi phủi trái cây màu xanh nhạt có vẻ đang phát sáng trên tay mình.

“Theo tôi biết từ Aria thì năng lượng tự nhiên cũng giống như tên gọi của nó, là nguồn năng lượng nằm sẵn ngoài tự nhiên. Mà anh biết về việc sử dụng ma pháp chứ?”

Hirio đi tới một bụi cây khác cũng nằm ở gần đó, cậu hỏi hướng về phía Daint đang nhìn chằm chằm Bách lục quả.

“Chẳng biết, con người cũng đâu có thể sử dụng ma pháp hay ma thuật, biết để làm gì cơ chứ.”

Giọng nói của Daint đem theo một phần hối tiếc, nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút.

“Con người không có nguồn năng lượng nào bên trong cơ thể nên chẳng có nhân loại nào có thể sử dụng các loại phép thuật các kiểu được cả, không có năng lượng thì anh dùng kiểu gì? Đúng không?”

Hirio cười nhạt giải thích.

“Vậy ý chú mày là thứ này khi ăn vào thì sẽ giúp chúng ta dùng được ma pháp á?”

Daint phấn khích hỏi.

“Còn lâu!”

Hirio đánh gãy cảm xúc của Daint, cậu thở dài.

“Cái này cao lắm thì giúp chúng ta no hơn thôi, đối với con người không có năng lượng sẵn thì những thứ này chẳng giúp ít gì cả.”

Daint và Hirio cùng thở dài một hơi.

“Có thể đấy!”

Một thanh âm trong trẻo vang lên bên cạnh của Hirio và Daint, cả hai người đều đồng loạt giật mình nhìn về hướng phát ra thanh âm kia.

Một cô gái với váy áo màu trắng ngọc dài không quá gối, với các đường nếp tinh tế tạo nên một bộ váy xinh xắn.

Mái tóc xoăn nhẹ dài đến giữa lưng một màu vàng óng ánh, tạo một cảm giác thuần khiết và thánh thần. Đôi mắt mang một màu pha lê như thể chứa cả một đại dương xanh thẳm, một cảm giác mát mẻ và thoải mái. Chiếc mũi cao cùng đôi môi đỏ mọng trên nền da trắng hồng xinh xắn tạo nên một dung mạo xinh đẹp.

Cả Hirio và Daint đều gần như chết đứng, cô gái này đang đứng cách cả hai người họ chưa tới bốn mét. Dường như cả thế giới bị ngưng đọng khi cô xuất hiện.

Một nụ cười mỉm vẽ thêm cho gương mặt hoàn mỹ kia một nét đẹp cao quý.

“Sao thế?”

Cô gái cất lên giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như tiếng chuông gió làm tâm hồn con người thoải mái.

“C-Cô là...?”

Hirio chậm chậm hỏi, cậu chưa từng gặp bất kỳ ai từ sau khi bước vào khu rừng khổng lồ này.



“Anh đang hỏi tên tôi ấy hả?”

Cô đưa bàn tay thon gọn trắng nõn lên xoa xoa đôi má của mình.

“Cả hai người là người Serbia nhỉ? Thế thì tên ở đó của tôi là Atthy”

“Atthy?”

Hirio và Daint đều lẩm nhẩm cái tên này, nhưng chẳng có gì trong ký ức của cả hai có liên quan gì đến cái tên này. Đây là một người lạ.

“Tôi là Hirio, đây là Daint, bạn tôi.”

Hirio vẫn có cảm giác căng thẳng, mặc dù cô gái đối diện tạo cho cậu một cảm giác thuần khiết và thánh thiện, nhưng đối với hoàn cảnh giữa khu rừng đầy rẫy ma thú như thế này thì có rất nhiều thứ Hirio muốn hỏi người con gái mang vẻ ngoài sạch sẽ và thoát tục trước mặt.

“À! Không cần phải cảnh giác thế đâu, tôi không có ác ý.”

Cô gái đưa ra lời phủ nhận, và vẫn đang nhìn vào cả hai người Hirio và Daint.

“Cô ở một mình giữa rừng thế này ư?”

Daint hỏi.

“Ừm, tôi đang đi du lịch đây đó mà. Chỉ là tiện thể đi ngang qua chỗ này, thấy hai người nên muốn đến trò chuyện cho đỡ buồn chán thôi.”

“Cô đi du lịch? Ở nơi đây á?”

Daint cười thầm trong lòng, cả anh và Hirio đã chật vật như thể ngụp lặn nơi địa ngục mà cô gái này lại không một gợn sóng, còn nói là đang dạo chơi.

“Cô là bán nhân loại?”

Hirio hỏi, khả năng cô gái này là một bán nhân loại sở hữu ma pháp là rất cao. Mặc dù cậu chẳng cảm nhận được gì cả.

“Cũng có thể coi là như vậy.”

Atthy chỉ nhẹ nhàng liếc mắt lên phía trên bầu trời đang xám xịt, trả lời.

Cả Hirio và Daint thở một hơi thả lỏng sự cảnh giác xuống, nếu cô gái này là bán nhân loại và là một ma pháp sư thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.

“À mà lúc nãy cô nói có thể là...?”

Hirio hỏi.

“Trả lời đúng cho câu hỏi về việc con người không thể điều động năng lượng để sử dụng ma pháp!”

Atthy nói, đồng thời cô bước đến gần hai người.

Bộ dạng của Hirio và Daint hiện tại có thể nói là không khác với những kẻ ăn mày rách rưới cho lắm.

Atthy bước đến, một mùi hương ngọt ngào chui vào khoang mũi của Hirio và Daint, giống như là một làn gió nhẹ đưa cả vườn hoa lộng lẫy đến trước mặt hai người họ.Tay Atthy đưa lên và đưa cho Hirio một chiếc lá cây nhỏ khoảng hai ngón tay có màu đen như than.

“Đây là?”

Trước câu hỏi của Hirio, Atthy chỉ khẽ mỉm cười.

“Anh biết khá nhiều về dược liệu đấy nhỉ? Mặc dù chỉ là cơ bản.”

Atthy nói, cô xoay người bước đi và Hirio cùng Daint đồng loạt bước theo một cách vô thức.

“Đúng là về mặt lý thuyết thì con người không có khả năng hấp thụ năng lượng, và cũng chẳng có khả năng tự sản sinh ra năng lượng như các loài khác...”

Atthy vừa đi vừa giơ ngón tay trỏ thon thả, nói.

“Hai người cứ tưởng tượng con người như một chiếc hộp không có đáy vậy. Năng lượng dù có bỏ vào cũng chẳng thể giữ lại.”

“Chẳng phải rõ ràng là thế sao?”

Daint thắc mắc hỏi.

“Nếu chiếc hộp không có đáy thì ta chỉ đơn giản là tìm một chiếc đáy thích hợp thôi, phải không?”

Atthy ngừng lại và cho tay vào một cái hốc giữa thân cây to lớn.

“Tìm đáy?”

Cả Hirio và Daint đều đồng loạt nhìn nhau, bọn họ hiểu Atthy đang muốn nói gì.

“Chỉ là... Tìm như thế nào?”

Atthy lấy ra từ trong hốc cây một viên đá trong suốt to bằng bàn tay trẻ em, cô tiếp tục bước đi và cầm viên đá lên trước mặt như thể đang quan sát.

“Có một hình thức được con người sử dụng để có thể sử dụng ma pháp, mặc dù chỉ là gián tiếp.”

“Ý cô là các thiết bị ếm ma thuật?”

Daint và Hirio đều biết về cách này, nhưng họ cũng chẳng coi trọng việc này cho lắm.

“Không đâu, tự bản thân cơ. Tôi sẽ giải thích thêm một tí cho các anh dễ hiểu, hình thức đó được người dân Miqdeni gọi là Tu tiên!”

“Tu tiên!?”