Chương 4

“Nhìn bề ngoài là biết hai người không có họ hàng! Quan hệ ma quỷ à?"

“Xấu mà hay tưởng bở!"

Trần Kiệt tức giận siết chặt nắm đấm.

Tuy nhiên, cậu ta vẫn chắc chắn là mình có lý.

“Tôi đã hủy thi đấu để đến đón Duyệt Duyệt!” Trông cậu ta như đã hy sinh rất nhiều.

Tôi và Bạch Duyệt đồng thời trợn mắt.

Chậc.

Có vẻ như chúng ta rất ăn ý trong việc căm ghét bọn đàn ông bình thường mà ảo tưởng.

Tôi tiếp tục tuôn ra:

“Dẹp cậu đi! Cậu cũng chỉ là một quả tạ thôi! Cậu không biết rằng sau khi cậu hủy trận đấu, đồng đội của cậu đang rất vui vẻ sao?"

"..." Trần Kiệt giận tôi tới mức răng hàm va vào nhau lập cập.

Cậu ta thậm chí còn định ra tay đánh tôi.

Tôi chế nhạo: "Ở sân bay có rất nhiều người, cậu có muốn lên hot search không? Tôi giúp cậu?"

Trần Kiệt không cãi được tôi nên quay lại nhìn Bạch Duyệt, “Duyệt Duyệt..."

Bạch Duyệt chán ghét quay phắt mặt đi.

Trần Kiệt ra vẻ thất tình: "Duyệt Duyệt, em sẽ hối hận."

Sau đó, cậu ta bất đắc dĩ rời đi.

Bạch Duyệt thở phào nhẹ nhõm, kéo tôi lại và nhẹ nhàng mỉm cười: "Khương Khương, mình thật may mắn khi có cậu."

“Không, không đến mức đấy đâu"

"Cô Bạch, cậu không biết đi taxi à?"

Chết cười.

Không phải cô ấy không biết bắt taxi mà là lái xe không muốn chở cô.

Ai bảo cô vừa đứng dậy liền hỏi: “Chú ơi, chú chạy lâu chưa?”

"Đã chạy cả buổi sáng rồi, hôm nay đắt khách!"

“Lâu thế mà không được nghỉ ạ, chú có cần cháu tìm luật sư hộ không?"

Sau đó.

Cô ấy đã bị đuổi đi.

Tôi chỉ mỉm cười bất lực sau khi nghe điều này và cảm thấy ghen tị trong lòng.

Sau bao nhiêu năm kể từ khi tốt nghiệp cấp 3, cô ấy vẫn giữ được sự ngây thơ của mình.

“Vậy lên xe đi.”

Tôi mở cốp xe để cô ấy cất hành lý.

Kết quả.

Một “người theo đuổi” khác đã đến.

Đó là Triệu Long, vị lớp trưởng đã tạm hoãn công tác.

Ồ.

Bây giờ cậu ta cũng là một ông chủ ở địa phương.

Mặc vest, giày da và kẹp ví.

Đeo một sợi dây chuyền vàng lớn.

Sự tự tin dâng trào.

Mặt đầy vui sướиɠ khi thấy Bạch Duyệt.

"Duyệt Duyệt."

“Cuối cùng em cũng hiểu ra rồi ư?”

Tôi:?

Bạch Duyệt:?