Chương 12: Đã lâu không gặp

Tô Niệm Niệm bối rối: “Đi đâu?”

Cố Thiên Thiên chớp mắt ranh mãnh.

"Cuối cùng cậu cũng trở lại, đương nhiên là đi thả lỏng!"

Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa một câu lạc bộ cao cấp.

Sau khi đưa chìa khóa xe cho người phục vụ, Cố Thiên Thiên dẫn Tô Niệm Niệm lên lầu.

Lúc đến, cô mới biết bọn họ tổ chức họp lớp, sau bữa tối có rất đông người đến phòng bao.

Cố Thiên Thiên muốn đón Tô Niệm Niệm nên không đi ăn tối.

Trên đường đi, hai người đi ngang qua mấy làn sóng người, mùi rượu và thuốc lá trộn lẫn vào nhau.

Cố Thiên Thiên đẩy cánh cửa ra, bên trong là ánh đèn nhiều màu sắc đang lưu chuyển. Mọi người tụ tập, cười nói vui vẻ.

Chẳng bao lâu liền có người chú ý đến các cô: "Cố Thiên Thiên, Tô Niệm Niệm, hai người cuối cùng cũng tới!"

Có người hỏi: “Tô Niệm Niệm không phải cậu ra nước ngoài học thêm sao? Cậu không phải là vừa mới về chứ?”

Tô Niệm Niệm nhìn qua, nhận ra là lớp trưởng, cười nhạt đáp: “Ừ.”

Thấy bọn họ còn muốn buôn chuyện, Cố Thiên Thiên mỉm cười kéo cánh tay Tô Niệm Niệm về phía quầy bar, dừng cuộc trò chuyện lại nói: "Lái xe một đường có chút khát nước. Chúng ta đi uống nước trước đi."

Cố Thiên Thiên hạ giọng đến gần Tô Niệm Niệm: "Uống chút r.ượu chúng ta trở về đi. Minh Sinh ở nhà chăm sóc bé con, cho nên không biết chuyện này."

Tô Niệm Niệm cười: “Cậu nói cậu đã làm mẹ, còn thích ra ngoài chơi như vậy.”

Cố Thiên Thiên thử một ly whisky: "Cậu không biết đâu, trẻ con ồn ào đến mức tớ ngay cả thở cũng không có thời gian."

Minh Sinh là chồng của Cố Thiên Thiên, một năm trước, hai người đã có con đầu lòng.

Tô Niệm Niệm nhìn thấy đứa bé trong video rất dễ thương.

Cô và Cố Thiên Thiên bằng tuổi nhau, hiện tại Cố Thiên Thiên đã kết hôn, sinh con, còn cô...

Nghĩ tới đây, Tô Niệm Niệm cầm ly r.ượu lên nhấp một ngụm. Chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống thực quản, gây co thắt dạ dày.

Có người gọi Cố Thiên Thiên tới hát một bài, cô không nhịn được nhìn về phía bạn mình.

Tô Niệm Niệm nhìn cô an ủi: “Cứ đi đi.”

Cố Thiên Thiên đứng dậy đi tới chọn một bài.

Đám đông trong hộp đêm đã giải tán, mọi người đang trò chuyện sôi nổi.

Đã lâu rồi Tô Niệm Niệm không tham gia vào cảnh sôi động như vậy.

Cố Thiên Thiên vừa hát, Tô Niệm Niệm lại uống thêm hai ly, đứng dậy mở cửa ra ngoài tìm nhà vệ sinh.

Trên thực tế, khi mới đến Mỹ, cô thường uống rượu một mình khi nghĩ đến Cố Bắc Đình. Dần dần, tửu lượng của cô cũng ngày một tốt.

Không biết tối nay xảy ra chuyện gì, Tô Niệm Niệm cảm thấy hơi choáng váng.

Cô bám vào bức tường tiến về phía trước, hành lang có vài người đang cười nói.

"Nhìn xem tôi đã mời ai tới đây này!"

"Ồ, đây không phải là Cố đại thần sao! Cố sư huynh tới đây thật vinh dự!"

Tô Niệm Niệm bước chân dừng lại, toàn thân cứng ngắc.

Cố sư huynh?

Ở Thượng Hải, Cố Bắc Đình không phải là người duy nhất mang họ Cố, có lẽ không thể trùng hợp như vậy được.

Tô Niệm Niệm nắm chặt tay, nhưng thân thể vẫn vô thức quay lại nhìn.

Cô thấy người đàn ông được vây quanh có làn da rất trắng, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, ngón tay buông thõng cầm điếu thuốc.

Như nhận ra ánh mắt này, người đàn ông ngước lên.

Tô Niệm Niệm không di chuyển, ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung.

Nhìn thấy cô, nụ cười trên môi người đàn ông nhạt đi một nửa.

Anh rời khỏi đám đông, từng bước đi tới chỗ Tô Niệm Niệm.

Tô Niệm Niệm nhìn thẳng vào người đối diện, gọi ra danh xưng đã lâu không gọi: "Chú, đã lâu không gặp."