Chương 19: Cơ hội

Nghe vậy, Tô Niệm Niệm giật mình.

Cô mím môi, đợi một lúc mới mở miệng: “Sao chú biết là không thích hợp?”

Cố Bắc Đình như cảm thấy ngột ngạt, vươn tay nới lỏng cà vạt.

"Bởi vì tôi hiểu cháu."

"Nhưng chú không hiểu cậu ấy." Tô Niệm Niệm cau mày, "Chú,..."

Cố Bắc Đình đột nhiên đạp phanh, gấp gáp dừng xe, bánh xe trượt trên đường phát ra âm thanh chói tai.

Lời còn lại của Tô Niệm Niệm bị gián đoạn.

Do quán tính của xe, đầu Tô Niệm Niệm suýt nữa đập về phía trước.

Cô bị dây an toàn kéo mạnh vào lưng ghế, cảm thấy đau đớn.

Nhưng Cố Bắc Đình lại không phản ứng, hai tay đặt trên vô lăng, sắc mặt âm trầm.

Sau vài phút, vẻ mặt anh dịu lại.

Cố Bắc Đình hít sâu một hơi, quay sang Tô Niệm Niệm, giọng điệu dịu dàng hơn: "Niên Niệm, người đó quả thực không thích hợp."

Tô Niệm Niệm cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.

Cô khoanh tay, giọng lạnh lùng nói: “Vậy chú cảm thấy ai phù hợp?”

Cố Bắc Đình không trả lời.

Trong chốc lát lại thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước.

Im lặng một lúc, Tô Niệm Niệm nghiêng đầu nhìn Cố Bắc Đình: "Tôi không thích ai , cũng không người nào thích tôi, chẳng lẽ chú Cố muốn tôi cô đơn một mình đến già sao?"

"Tôi tìm bạn trai, không cần chú Cố phải lo lắng."

Cố Bắc Đình siết chặt tay, đôi mắt tối tăm không thấy đáy.

Tô Niệm Niệm dừng một chút: "Hôm nay không làm phiền chú Cố nữa."

Nói xong, cô mở cửa xe bước ra ngoài, sau đó liền bắt xe dời đi.

Cố Bắc Đình nhìn chằm chằm bóng dáng của cô cho đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe nữa.

Những lời Tô Niệm Niệm vừa nói vẫn văng vẳng bên tai anh.

Từ khi Tô Niệm Niệm trở lại Trung Quốc, tâm tình Cố Bắc Đình đã rất không ổn.

Mấy năm qua, rõ ràng anh đã khống chế cô rất tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy cô thực sự không còn quan tâm đến anh nữa, trong lòng anh lại cảm thấy chán nản.

Anh cảm thấy khó chịu khi nhìn cô thoải mái tham gia các trò chơi tiệc tùng, thấy cô uống rượu điêu luyện, lịch sự mà xa cách phớt lờ anh, thấy cô tiếp xúc với những người đàn ông khác.

Cảm xúc bấy lâu ẩn sâu trong lòng dường như sắp vỡ òa.

Nhưng mà.

Là chính anh tự tay đẩy cô ra, không phải ngay từ đầu đã quyết định rồi sao?

Cố Bắc Đình cúi đầu, trên mu bàn tay nắm đấm nổi lên gân xanh.

----------------

Tô Niệm Niệm trở về nhà với tâm tình phức tạp.

Hành vi bất thường của Cố Bắc Đình gần đây cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Rõ ràng, những hành vi này tuyệt đối không thể xuất phát từ thân phận trưởng bối.

Vậy, ý anh là sao?

Tô Niệm Niệm không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Cô thả túi xách xuống sofa, bước vào phòng tắm.

Lúc này, điện thoại trong phòng khách có thông báo tin nhắn.

Tô Niệm Niệm lấy khăn lau mặt, bước ra ngoài, từ trong túi xách lấy điện thoại di động liền thấy hai tin nhắn trên WeChat, Hoắc Minh Ngọc nhắn tin đến: "Tô Niệm Niệm, cậu về nhà chưa?"

“Cậu và Cố tiền bối có ổn không?”

Ngón tay Tô Niệm Niệm lướt nhẹ trên màn hình, trả lời tin nhắn.

"Tôi về nhà rồi, không sao đâu."

Chỉ vài giây sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại lại rung lên.

Hoắc Minh Ngọc trả lời rất nhanh: “Vậy thì tốt, tôi tưởng hai người cãi nhau.”

Tay Tô Niệm Niệm siết chặt chiếc điện thoại.

"Không, anh ấy là chú của tôi, sao có thể cãi nhau được?"

Hoắc Minh Ngọc gửi tới một biểu tượng cảm xúc nụ cười ngốc nghếch.

Tô Niệm Niệm đang định tắt màn hình thì nhìn thấy hộp WeChat hiển thị "Đối phương đang nhập", nên cô đợi một lúc.

Chờ hai phút, Hoắc Minh Ngọc không hề gửi tin nhắn nữa, thay vào đó là một cuộc gọi video.

Tô Niệm Niệm có chút giật mình.

Cô mơ hồ đoán được Hoắc Minh Ngọc muốn nói gì nên mới không bắt máy cho đến khi điện thoại tự động cúp máy.

Cô nghĩ mình nên trốn đi thôi.

Giây tiếp theo, điện thoại lại rung lên, hai tin nhắn gửi đến.

"Tô Niệm Niệm, tôi thích cậu."

"Cậu có thể cho chúng ta một cơ hội không?"