Chương 2: Váy cưới

Trong đêm tối vắng lặng.

Tô Niệm Niệm nhìn chiếc váy cưới, trong lòng cảm thấy chua xót.

Đây là tác phẩm đầu tiên cô hoàn thành sau khi học thiết kế thời trang.

Khi thiết kế nó, Tô Niệm Niệm đã nghĩ về Cố Bắc Đình, mọi cảm xúc và mong đợi của cô đã được đưa vào chiếc váy cưới này.

Dù ao ước nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội để mặc.

Nhớ lại quá khứ, Tô Niệm Niệm đè xuống cổ họng đắng chát, đưa ra quyết định.

Cô bước tới, cẩn thận lấy chiếc váy cưới ra, gấp lại bỏ vào túi, cuối cùng đặt lên ghế sofa, định ngày mai mang đến studio.

Đã gần nửa đêm, Tô Niệm Niệm nằm trên giường không tài nào ngủ được.

Cô không khỏi nghĩ đến Cố Bắc Đình.

Cô nhấc điện thoại lên mở cuộc trò chuyện với anh.

Thời điểm dừng lại ở ba năm trước.

"Chú ơi, chú có thể đến đón tôi được không?"

"Được."

Sau đó, lời tỏ tình với kết thúc thất bại đã xảy ra

Kể từ đó, hai người đã không liên lạc trong ba năm, tài khoản WeChat này đã trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của Tô Niệm Niệm cũng là cách cuối cùng để cô có được tin tức về anh.

Có người nói, kẻ yêu trước là kẻ thua cuộc.

Tô Niệm Niệm nghĩ rằng cô chắc chắn đã thua triệt để.

Câu hỏi trước đó của Cố Thiên Thiên vang lên trong đầu “Cậu thích điểm gì ở chú út?”

Lúc đó, cô suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra câu trả lời.

“Tớ không thể giải thích rõ ràng, tớ chỉ nghĩ anh ấy giỏi ở mọi mặt và tớ thích tất cả”.

Khi cô mười tuổi, Tô Niệm Niệm cùng gia đình chuyển đến đại viện, cô gặp Cố Thiên Thiên trước, sau đó là Cố Bắc Đình.

Lần đầu gặp nhau, Tô Niệm Niệm đã choáng váng trước vẻ ngoài thuần khiết và điển trai của Cố Bắc Đình.

Cái gọi là một thoáng kinh hồng có lẽ là như thế này.

Tô Niệm Niệm gọi anh là anh (trai), nhưng anh lại cười sửa lại: “Tôi là chú của Thiên Thiên, Niệm Niệm là bạn của Thiên Thiên, có phải cũng nên gọi tôi một tiếng chú không?”

Danh xưng này cứ vậy kéo dài cho đến bây giờ.

Khi cô thức dậy đã là buổi trưa.

Tô Niệm Niệm vệ sinh cá nhân xong, đi đến cửa ra vào, nhìn thấy túi đựng váy cưới trên ghế sofa, có chút không đành lòng, cuối cùng cô cũng mang nó xuống lầu.

Lái xe đến Studio.

Tô Niệm Niệm treo váy cưới ở cửa sổ, ngơ ngác nhìn.

Phong cách từ vài năm trước giờ đây đương nhiên đã lỗi thời.

Điều lưu luyến là nó mang trong mình tình yêu chân thành của tuổi trẻ.

Đột nhiên, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, chuông gió vang lên.

Ngước mắt lên, nhìn thấy Cố Thiên Thiên từ bên ngoài thò đầu vào: "Niệm Niệm, váy cưới của tớ chuẩn bị đã xong chưa?"

Vừa định trả lời, nụ cười của cô chợt cứng đờ khi nhìn thấy hai bóng người phía sau.

Là Cố Bắc Đình, đi bên cạnh anh là một cô gái duyên dáng.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Niệm Niệm, cô ấy khẽ mỉm cười.

"Xin chào Tô tiểu thư, tôi là Tần Âm. Tôi đã nghe Bắc Đình nói anh ấy có người cháu thiết kế váy cưới độc đáo. Hôm nay cuối cùng cũng gặp được cô."

"Tôi chỉ tình cờ muốn xem váy cưới, sao cô không giới thiệu cho tôi, cô Tô?"

Tô Niệm Niệm không khỏi suy nghĩ lung tung.

Mối quan hệ của cô ấy với Cố Bắc Đình là gì?

Bạn gái?

Cô ấy muốn chọn váy cưới... họ sắp kết hôn sao?

Trái tim Tô Niệm Niệm như bị búa tạ gõ vào.

Cô vội vàng cụp mắt: "Váy cưới... đều ở đây. Hai người cứ xem trước đi. Tôi dẫn Thiên Thiên đi thử đồ trước."

Vội vàng vào phòng trong, Tô Niệm Niệm đưa váy cưới cho Cố Thiên Thiên, đẩy cô vào phòng thử đồ sau đó dựa vào tường hít một hơi thật sâu.

Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Cố Bắc Đình sẽ yêu và kết hôn với người khác.

Tô Niệm Niệm vốn tưởng rằng đã chuẩn bị tinh thần, bây giờ vừa nhìn thấy hai người đứng cạnh nhau, cô chỉ muốn bỏ chạy.

Bình tĩnh lại một lúc, Tô Niệm Niệm mới đè nén cảm xúc trong lòng.

Cố Thiên Thiên cũng tình cờ mặc váy cưới đi ra: "Đi thôi Niệm Niệm, chúng ta ra ngoài cho chú út xem."

Tô Niệm Niệm gật đầu, đi theo phía sau nâng gấu váy của cô lên.

Vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy Tần Âm hỏi: "Bắc Đình, anh thấy bộ váy cưới này thế nào?"

Tô Niệm Niệm không khỏi ngẩng đầu, hít một hơi!

Cùng lúc đó, Cố Thiên Thiên đột nhiên kêu lên: "Niệm Niệm, bộ váy cưới này không phải do chính cậu thiết kế sao? Tại sao nó lại treo ở đây?"

Tô Niệm Niệm theo bản năng nhìn Cố Bắc Đình, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Đối mặt với ánh mắt đó, Tô Niệm Niệm chậm rãi nắm chặt lấy bàn tay bên cạnh: “Nếu không muốn kết hôn, giữ lại cũng vô ích.”