Chương 13

Hắn ho khan một tiếng, xấu hổ cười nói: ” Đúng là xá muội” . Rồi lại tiến một bước lên chỗ cục bột nhỏ, hỏi ” Tiểu thiên tôn biết xá muội sao?”

Cục bột nhỏ liếc ta một cái, mấy tiếng ha ha phát ra từ trong cổ họng ” hình như là có biết” , rồi lại lập tức xua tay lia lịa ” Bất quá bản thiên tôn không quen nàng” , nói xong lại nhìn trộm phụ thân nó một cái.

Ánh mắt trông mong của vị xá muội của Đông Hải Thủy Quân hiện giờ đang gắn chặt vào vị Dạ Hoa quân bên cạnh ta, ánh mắt nóng bỏng mà yên lặng, vừa đau khổ lại vừa vui mừng.

Dạ Hoa vẫn tiếp tục uống rượu không chút quan tâm, trong nháy mắt đã biến trở lại thành một vị Thần quân lạnh lùng như ta mới gặp lúc đầu.

Tình cảnh này khá giống như những lời đang hát ra. Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Thiếρ dạt dào tình cảm lại gặp phải lang quân lạnh lùng, thiếρ có lòng muốn làm dây leo quấn quýt bên cây, mà sao lòng chàng cứng rắn như sắt, thiếρ nào có tội gì?

Ta hài lòng gật đầu, cũng là một trò hay. Tự rót một chén rượu, đã thấy vui vẻ trở lại. Chính là lúc bắt đầu hứng thú, lại thấy tiếng sáo trúc ngừng lại, vị xá muội của Đông Hải Thủy Quân kia đã hướng về phía Dạ Hoa cúi đầu chào, cùng chúng vũ cơ vây quanh nhẹ nhàng lướt đi.

Dạ Hoa quay mặt nhìn ta, thoáng cười: ” Vì sao trông tiên sứ có vẻ thất vọng thế?”

Ta đưa tay lên sờ mặt, cười ha hả đánh trống lảng ” Có sao?”

Đợi thêm mấy canh giờ, tiệc mới xong, thần tiên các lộ bắt đầu ra về. Dạ Hoa lại đẩy cục bột nhỏ vào trong lòng ta, nói: ” Nàng trông a Ly một lát, ta đi rồi về ngay ”

Các lộ thần tiên khắp nơi đều chắp tay chào từ biệt, ta vừa giật mình một cái, đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.

Vài canh giờ bị dồn nén rốt cuộc cũng thanh tĩnh, mấy lời hứa trước đó đột nhiên hiện trở lại trong đầu, mồ hôi bắt đầu chảy ròng ròng sau gáy, không phải hắn muốn căn cứ vào mấy lời nói nhảm ta lôi ra dụ cục bột nhỏ kia, thực mang ta đi Thiên cung chứ?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nghĩ đến chuyện này, cục bột nhỏ mềm mại trong lòng bỗng nhiên biến thành một củ khoai lang bỏng giãy.

Ta vội vàng chạy ra đại điện. Phải tranh thủ lúc này, tìm cho được cha của cục bột nhỏ, trả lại hắn là tốt nhất.

Hỏi mấy tên tôi tớ, lại chẳng có kẻ nào gặp qua Dạ Hoa quân. Ta liền đi đường vòng một chút, hỏi xá muội của Đông Hải Thủy Quân hiện đang ở đâu.

Mới vừa rồi dáng vẻ Dạ Hoa vội vội vàng vàng, trong đó ẩn chứa tình cảm thân thiết, chắc chắn đã có hẹn ước từ trước, thần thái như thế, căn cứ vào những chuyện phong nguyệt mà bản thân ta đã chứng kiến trong thiên hạ hơn mười vạn năm, chắc chắn là đi gặp giai nhân rồi.

Đám tôi tớ liền chỉ về phía con đường dẫn tới hậu hoa viên của Đông Hải Thủy Tinh Cung

Ta nắm tay cục bột nhỏ đứng ở cửa vườn, hết sức buồn bã.

Dù bản thượng thần niên kỷ có lớn thật, nhưng đã có chút kinh nghiệm gì về tình cảm như thế này đâu, không có vốn dắt lưng, lại không nắm chắc làm vậy có tốt hay không, hay là bỏ trốn nhỉ?

Cục bột nhỏ đương nhiên không đồng ý, nắm tay nhỏ bé nắm chặt lại tỏ vẻ hung hăng nói: ” Mẫu thân không đi vào phá đôi uyên ương này, phụ quân sẽ bị công chúa Mâu Thanh đoạt đi mất” , rồi lại ra vẻ than thở rằng ” Từ trước đến nay hậu hoa viên vẫn là nơi thị phi, ở nơi này có biết bao tài tử đã bị giai nhân mê hoặc mà đánh mất cả tiền đồ, chịu khổ cả đời. ”

Ta choáng váng một lúc, dở cười dở khóc hỏi nó ” Này này này, cái này là ai dạy ngươi hả?”

Cục bột nhỏ ngây người, ngẩn ngơ đáp: ” Hai trăm năm về trước, có một ngày trên Thiên Cung có một tiểu tiên phi thăng lên tới, tên gọi là Thành Ngọc, tổ gia gia Thiên Quân phong cho hắn cái danh hão Nguyên Quân, chính hắn nói cho con biết”

Nó dừng lại một chút, tự đưa tay vò đầu không hiểu : ” Chẳng lẽ không phải như thế sao?”



Ta thầm nghĩ một lát, cảm thấy những lời vị Thành Ngọc Nguyên Quân này cũng không sai, người giỏi giang như thế, sau này nhất định phải kết giao.

Cục bột nhỏ túm chặt lấy tay áo ta, muốn kéo ta vào trong vườn.

Một đứa trẻ như nó, ta cũng không tiện phản kháng lại, chỉ đành khuyên nhẹ: ” Phụ quân của ngươi đang tuổi thanh xuân, cái Mâu Thanh kia, ừ gọi là Mâu Thanh đi, công chúa Mâu Thanh kia cũng là thiếu nữ đương thì, nam nữ trẻ tuổi lưu luyến nhau cũng là chuyện bình thường, hai người bọn họ muốn kết uyên ương, ta và ngươi lại đi phá hỏng đôi uyên ương này, làm hỏng nhân duyên của người khác, thật là nghiệp chướng. Ngươi và Mâu Thanh công chúa kia cũng không có thâm cừu đại hận, cực kỳ không nên phá hủy nhân duyên của nàng. ”

Có vẻ như câu nói của ta khá nặng nề, cục bột nhỏ đã hơi mếu máo, ta vội vàng trấn an nó, vừa ôm vừa vuốt ve, nó mới trấn định trở lại, yếu ớt nói: ” Nàng mặc dù từng cứu con một lần, nhưng con đã cảm tạ nàng rất nhiều, ai ngờ từ đó trở về sau nàng đối với phụ quân không bình thường, mỗi khi phụ quân dẫn con tới Tuấn Tật Sơn nơi mẫu thân từng ở đó, nàng cứ si mê quấn quýt bám theo, thật là bực mình ”

Ta không nhịn được đành giáo du͙c nó một hai câu: ” Ân cứu mạng sâu như biển, sao có thể nói tạ ơn một câu là xong. ”

Nếu nói rằng cảm ơn xong một câu thì có thể không cần quan tâm nữa, hiện giờ ta đã tiêu dao biết bao nhiêu, chỉ cần nhớ rằng ta và người ấy khi còn làm thầy trò rất vui vẻ hòa hợp, sẽ không có nhiều áy náy tiếc nuối thế này.

Cục bột nhỏ mũm mĩm định thần lại, rồi lập tức dậm chân nói: ” Chính nàng ta không tuân thủ bổn phận, nàng ta biết rõ phụ quân đã có vợ có con, lại còn dây dưa phụ quân. Nàng ta ở phòng ngủ của mẫu thân, dùng đồ dùng trong nhà bếp của mẫu thân, lại còn nhìn phụ quân của mẫu thân nữa chứ. ”

Ta ngẩn ra một chút, thoáng nhớ lại lúc Dạ Hoa quân kia xuất hiện với bộ dáng y hệt như Mặc Uyên, không khỏi cảm khái.

Cái nàng Mâu Thanh kia cũng thật lạ, bản thượng thần ta nhìn qua thấy mấy vạn tuổi, với tài năng như thế chắc hẳn phải chiếm ưu thế. Nữ tử tầm thường, trong hoàn cảnh đó mà muốn mặt dầy trụ lại, thực có chút khó khăn. Mà Tuấn Tật Sơn ở Đông hoang, từ khi nào đã biến thành tài sản của Tố Cẩm, ta cũng thấy nghi ngờ. Hỏi han qua loa, cục bột nhỏ kia liền nói thẳng ra.

Nó nói lung tung lộn xộn một hồi, đại khái ta cũng có thể hiểu được chân tướng

Hóa ra mẹ ruột của cục bột nhỏ này cũng không phải thứ phi Tố Cẩm của Dạ Hoa quân, mà chỉ là một phàm nhân dưới hạ giới. Tẩm điện mà cục bột nhỏ hiện đang sống, vẫn còn lưu lại một bức hình của phàm nhân kia, vận áo xanh, trên mắt có một dải lụa trắng che ngang, giống hệt dáng vẻ hiện giờ của ta. Ba trăm năm trước, không biết vì duyên cớ gì, phàm nhân kia sau khi sinh hạ cục bột nhỏ, liền nhảy xuống Tru Tiên Đài. Tru Tiên Đài này ta đã từng nghe qua, thần tiên nảy xuống tu vi phế bỏ, phàm nhân nhảy xuống thất phách tiêu hồn không thể nào hồi sinh.