Chương 1: Mười ba tuổi

01

Năm mười ba tuổi, An Ninh thích một người.

Mặt trời tháng chín còn mang theo chút nóng nực của mùa hè, trên lưng nàng đeo một chiếc balo to, giẫm lên cái bóng của người phía trước, xếp hàng trên sân.

Ánh mặt trời xuyên qua những kẻ lá chọc vào áo thun trắng của nàng, từng vòng từng vòng hào quang ấm áp.

Cuối cùng nàng cũng thấy tên của mình ở trên bảng thông báo, lớp 3.

Lớp 3 ở lầu hai, chủ nhiệm là một một người dạy địa, đang nói chuyện với phụ huynh. Buổi sáng An Ninh không cho ba mẹ đi cùng, một mình cười hì hì đến trường, tự mình đăng kí.

Ngày đó.

Mặt trời rất đẹp.

Bầu trời rất xanh.

Cuộc sống ở trường trung học cơ sở gần như không khác gì cuộc sống ở tiểu học, ngoại trừ trường xa hơn một chút, nhiều lớp học hơn một chút...

Cũng không đúng lắm, vẫn có sự khác biệt...

Bởi vì một người.

An Ninh tay phải xoay bút, tay trái nâng má nhìn về phía cô Anh văn đứng trên bục giảng, ánh mắt như cao su dính chặt vào người cô, kéo cũng không xuống được.

Cô đang viết một từ mới lên bảng, giọng nói khàn khàn nhạt nhẽo, giống như một trận mưa phùn tạt qua, lại có chút nhẹ nhàng, "Em nào nhớ từ này?"

Trong lòng An Ninh không chút nhúc nhích, bút cũng không động, trả lời, "Tóm tắt, trừu tượng"

Ánh mắt của cô theo giọng nói của nàng mà di chuyển, rơi xuống gương mặt hơi tròn của nàng.

Cô bé còn có chút mập mạp, đôi mắt sạch sẽ thuần khiết như suối trong, trong lòng rộn rạo, thêm một chút hoảng loạn.

Hay là sợ nói sai.

Cô Anh cười cười, cánh môi khẽ mở, "Very good!"

An Ninh trong lòng khẽ nhảy lên một chút.

Nàng cũng không biết phải nói làm sao, có thể là bởi vì nàng là một học sinh ngoan được cô giáo khen ngợi nên rất vui vẻ.

Lúc cô ấy không cười, khí thế khắp người có chút sắc bén, giống như một lưỡi kiếm đã được mài dũa đến sắc nhọn. Trước khi học cô, nàng đã nghe mọi người bàn tán rất nhiều về cô ấy.

Nhưng khi cô ấy vừa cười, băng như vỡ vụn, vạn vật như xuân đến, ánh mắt cô ấy nhẹ nhàng nhìn nàng, giống như đang nhìn một con vật nhỏ đáng yêu.

Vành tai An Ninh đỏ lên.

Nếu như không phải bên tai có tóc mai che đi, sợ là đã bị người khác nhìn thấy.

02

Cô Anh văn tên là Hạ Nhiễm.

Người khác đều gọi cô là cô Hạ, nhưng trong lòng nàng lại gọi là Nhiễm Nhiễm. Một buổi sáng, đến phiên An Ninh trực nhật, nàng ôm cây chổi dài một mình chiến đấu với đống lá rụng trong sân trường.

Quét một hồi, An Ninh dừng lại nghỉ ngơi, nàng ôm cây chổi thở hì hì. Ánh mắt thoáng qua bên kia sân, từ phòng giáo viên đi ra.

Là cô ấy.

Lòng của nàng bỗng nhấc lên, cũng không biết khẩn trương cái gì, đột nhiên ném cây chổi xuống, dọa bạn học bên cạnh giật nảy mình, nàng chạy đến.

Hạ Nhiễm đúng lúc đứng dưới gốc cây chanh dây, cô không cao nhưng đi lại rất nhanh, những ngày đầu thu cô mặc một chiếc váy lụa màu xanh, thiết kế lãnh đạm.

An Ninh đứng trước mặt cô, chuẩn bị nói 'hôm qua cô để quên ô, đúng lúc em nhặt được'

Hạ Nhiễm nhìn cô bé trước mắt, nhàn nhạt nghi hoặc, "Có chuyện gì?"

An Ninh đã chuẩn bị trước sẽ gọi cô một tiếng cô Hạ, nhưng lời vừa đến miệng mặt nàng lại đỏ lên, lại nói là, "Nhiễm Nhiễm, của cô..."

Hai chữ vừa ra khỏi miệng nàng liền cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, hai má và cổ đều đỏ lên, muốn giải thích, "Em..."

Hạ Nhiễm khẽ nhíu mày, gương mặt của cô hơi lạnh, mang theo một chút lãnh đạm không nói được, nhưng khóe môi lại cong cong, lời nói ra ngược lại có chút dung túng, giọng mũi nhàn nhạt, "Không biết lớn nhỏ" cô bé này.

Trong đầu An Ninh nhất thời chạm mạch, "Cô bị bệnh à?" Nói ra những lời này rồi, nàng mới hận không thể chặn miệng mình lại.

Này thì tùy cơ ứng biến!

Hạ Nhiễm, "Không có"

Cô ấy đi rồi.

An Ninh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô, bỗng nhiên nhỏ giọng nói, "Này, cô đừng đi...ô của cô em vẫn còn giữ..."

Giọng của nàng nhỏ xíu, căn bản không đủ để người ở xa nghe thấy. Nhưng nàng vẫn nói, có lẽ là nói cho chính mình nghe.

"Vậy là cô không cần, em sẽ không trả lại"

"Ô của cô...là của em"