Chương 3: Nhiệt độ đầu ngón tay

Thành tích môn tiếng Anh của An Ninh vẫn rất tốt, gần như được điểm tối đa, liên tiếp mấy lần đều được con số đáng ao ước như vậy. Ngay cả giáo viên tiếng Anh của các lớp khác cũng biết, lớp ba có một cô bé tên là An Ninh, nghe nói liều mạng mà học tiếng Anh, mỗi ngày đều đọc sách, tan học phải đem những ghi chép trong tập cẩn thận lưu vào sổ, thái độ nói nghiêm chỉnh bao nhiêu thì có bấy nhiêu nghiêm chỉnh.

Lúc nàng ôm quyển sổ vào văn phòng đúng lúc nghe thấy giáo viên lớp bên cạnh khen nàng, tim nàng đập thình thịch, đợi một chút cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói trong trẻo kia, "Đúng vậy. Em ấy rất ngoan"

Em ấy rất ngoan.

Rõ ràng chỉ có bốn chữ đơn giản như vậy như An Ninh lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, đúng thật là ngoan.

Cô ấy nói rằng đọc to sẽ ghi nhớ lâu hơn, nàng liền như vậy đọc đến đau họng.

Cô ấy nói phải ghi chép cẩn thận, nàng liền dành hai giờ mỗi đêm mà viết, viết đến tay sắp rụng rời.

Cô ấy nói...nàng rất ngoan, nàng nhất định sẽ ngoan, sẽ luôn thi được hạng nhất.

Chỉ cần cô ấy nhìn nàng mỉm cười.

Cảm giác này quá xa lạ đối với nàng.

Có một người không hiểu tại sao lại ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng, chỉ là cô ấy xuất hiện, mỉm cười với nàng một cái, nàng liền hạnh phúc đến nổi không kìm chế được.

"An Ninh?"

Nàng ngẩn người trước cửa phòng quá lâu bị giáo viên phát hiện, gọi nàng một tiếng.

Cô bé đỏ mặt đi vào, đi đến trước bàn làm việc của Hạ Nhiễm, "Cô Hạ, sách của cô..."

Vài ngày trước Hạ Nhiễm mượn sách ngữ pháp cho nàng, không nghĩ đến nàng trả nhanh như vậy, "Đọc xong rồi?"

An Ninh bởi vì trong lòng có tâm tư, không dám ngẩng đầu, cái đầu nhỏ gật gật, "Vâng"

Hạ Nhiễm khẽ cười một tiếng, "Gấp gáp như vậy làm gì, tôi không có đòi em..."

An Ninh im lặng, gật đầu.

Mái tóc của nàng hơi dài, lúc cúi đầu buông xuống, Hạ Nhiễm đứng lên rót nước thuận tay vén mái tóc của nàng lên, "Nên cắt tóc rồi cô bé"

An Ninh cúi thấp đầu hơn, "Vâng...em biết rồi"

Sau buổi chiều hôm đó, cả buổi thi tiếng anh trong đầu An Ninh đều vang vọng những lời này, nhớ lại cảm giác đầu ngón tay cô ấy lướt qua.

Biết rõ đó chỉ là xuất phát từ tình cảm của cô dành cho học sinh, biết rõ những cử chỉ đó chỉ là cô ấy thuận tay...Nhưng nàng lại chìm sâu trong đó, không thể kìm chế.

Đã làm xong một tờ, tốc độ làm bài của nàng luôn rất nhanh, chưa đến một giờ đã làm xong, sau đó kiểm tra rất nhiều lần, không thấy sai sót mới thở phào một hơi.

Cô ấy mới khen nàng ngoan ngoãn, nàng làm sao có thể bị tuột xuống hạng dưới đây.

Đến khi gần hết thời gian, Hạ Nhiễm đi một vòng trong phòng học, lúc đi đến trước bàn An Ninh dừng lại một chút, đứng ở phía sau nàng, nhìn một lượt các câu trả lời của nàng.

Khá tốt, không thấy sai sót.

Cô dường như phát ra một tiếng cười hài lòng, giọng điệu rất thấp nhưng đủ làm cho mọi người xung quanh nghe thấy.

Tim An Ninh đập thình thịch, vì sự đặc biệt cô ấy dành cho mình mà vui vẻ.

Tiếng chuông vang lên, nàng cố ý nộp bài thật chậm.

Trên bàn bài thi đã chất thành đống, Hạ Nhiễm cúi đầu lật lật vài tờ.

Bài thi của nàng để xuống, Hạ Nhiễm nhìn nhìn một chút, ngẩng đầu, "Làm không tệ"

An Ninh ngửa đầu, gần như u mê nhìn cô, "Cảm ơn cô"

Hạ Nhiễm cũng cười, nhận lấy ánh mắt của nàng, cô đưa tay sờ chiếc kẹp tóc trên trán của nàng, "Trán đẹp như vậy lại để tóc che mất, thật đáng tiếc..."

An Ninh ngây ngẩn cả người.

Toàn thân đều cứng nhắc, đứng trên bục giảng không nhúc nhích, cằm hơi hướng lên, giống như theo bản năng lại gần cô, giọng nói cũng mềm nhũn mang theo chút ý tứ làm nũng, "Tay cô mềm quá..."

Hạ Nhiễm phốc một tiếng bật cười, đầu ngón tay ấn một cái lên trán nàng, giọng nói rất ôn nhu, "Bé ngốc"