Chương 5: Mùa xuân

Nắng gắt chiếu qua những đám mây, gió xuân thổi đến bầu trời một màu xanh biếc.

Lại là một mùa xuân đẹp đẽ.

An Ninh đeo chiếc balo lớn, đi dưới con đường đầy cây nhãn l*иg trong khuôn viên trường, tiện tay nhặt vài chiếc lá rụng kẹp vào quyển từ điển tiếng Anh.

Vào phòng học, cả lớp đều ồn ào.

Lớp trưởng chạy tới, thở hổn hển, thấp giọng nói, "An Ninh! Cậu biết kết quả thi lần này của lớp..."

Cô cố ý kéo dài âm thanh, muốn nhìn thấy phản ứng của An Ninh, nhưng lại làm bản thân thất vọng.

An Ninh buông cặp sách xuống bàn, lấy bài tập chuẩn bị nộp để lên bàn, cẩn thận gấp bài thi vừa phát ra, ngay cả mí mắt cũng không động, "Ừ"

Lớp trưởng bật cười một cái, "Tôi thích thái độ này của cậu, tự tin đến kiêu ngạo, không cần quan tâm đến thành tích của đối thủ a!"

"Hắn xếp hạng hai, so với cậu vẫn là chênh lệch rất lớn"

"Tên Triệu Nhất Minh kia làm sao có thể so được với An học thần của chúng ta được cơ chứ?'

"Hình như kết quả thi toán và tiếng Anh rất tốt"

Lớp trưởng là một cô gái có phần gầy gò, cổ rủ xuống...nhẹ nhàng rung động một chút. Chẳng bao lâu lớp trưởng rời đi, cậu ấy nhiệt tình vui vẻ, có rất nhiều bạn bè, không giống như An Ninh.

An Ninh ngồi ở một chỗ, lòng bàn tay trái vòng qua khuỷu tay phải, tư thế gần như ôm lấy người, cứ như vậy ngồi một mình.

Dường như vậy...dường như nàng không buồn.

Làm sao nàng có thể không quan tâm? Chỉ là thứ nàng quan tâm người khác không nghĩ tới mà thôi.

Nàng quan tâm muốn chết. Chỉ là không ai quan tâm đến nỗi buồn của nàng mà thôi.

Nàng cứ như vậy thất thần thật lâu, đã ra tiết toán, nàng vẫn chung thủy cúi đầu, không quan tâm đến ánh mắt của giáo viên toán.

Tiếng chuông vang lên mấy lần, An Ninh vẫn còn đang suy nghĩ...Nhớ đến hôm qua lúc tan học, nhìn thấy nụ cười của Hạ Nhiễm, đó là nụ cười lúc trước đã từng cười với nàng, chẳng qua lần này người nhận chẳng phải là nàng.

An Ninh nghe được cô ấy đang hỏi nam sinh kia tiến độ học tập, cô ấy bảo cậu ta nên nghe audio tiếng Anh mỗi ngày.

Cô ấy...cười đẹp như vậy, nhưng lại không cười với nàng.

An Ninh cảm thấy thấy tâm tư như bị cào rách.

Hóa ra từng câu từng chữ Hạ Nhiễm nói với nàng, mỗi lần cười với nàng, đều không phải vì một mình nàng mà làm vậy. Nàng vì vui sướиɠ mà ảo tưởng, chỉ là sự độc nhất vô nhị kia chỉ là trong tưởng tượng của nàng.

Thất vọng, tức giận, ghen tị, không cam lòng...cảm xúc quá phức tạp khiến nàng không thể phân biệt.

Nàng ghen tị đến phát điên, cũng thất vọng muốn tiến đến hỏi cô ấy, nhưng nàng lại cảm thấy sự ghen tuông đáng xấu hổ này nên được che dấu. Chỉ là thái độ bình thường của một giáo viên đối với một học sinh xuất sắc, nàng lấy tư cách gì mà thất vọng và tức giận?

Tại sao?

Tại sao cô ấy lại trở thành người mà mình chán ghét như vậy?

"An Ninh"

"An Ninh?"

"An Ninh!?"

Ba tiếng không nhẹ không nặng phát ra, An Ninh còn nghĩ mình đang nằm mơ. Đã lâu lắm rồi Hạ Nhiễm không gọi nàng.

Nàng vội vàng ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn về phía bục giảng.

Hạ Nhiễm mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, trên vai còn choàng thêm một cái khăn nhỏ màu trắng, ánh mắt có chút điềm tĩnh, "Cái này nên chọn gì?"

An Ninh chột dạ đỏ mặt, nàng nhỏ giọng nói ra đáp án, sau đó cúi đầu thật sâu.

Xung quanh toàn là tiếng tán dương khen thưởng của bạn học, nhưng sâu trong đáy mắt Hạ Nhiễm...rõ ràng đều là thất vọng.

Tiết học nhanh chóng trôi qua.

Sau giờ học An Ninh vẫn ngồi yên, không nhúc nhích, thân thể gần như cứng nhắc.

Nàng đang chờ, chờ Hạ Nhiễm sẽ đến gõ gõ vào góc bàn của nàng, gọi nàng ra ngoài giống như vô số lần trước. Chỉ là lần này lại không có ai. Yên tĩnh hồi lâu, cho đến khi tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài, nàng mới chậm rãi đeo balo ra khỏi lớp học.

Có người nói chuyện ở cuối hành lang.

Nam sinh kia gọn gàng sạch sẽ, giọng nói có chút thẹn thùng, "Cô Hạ, lần này làm có sai ngữ pháp không?"

Hạ Nhiễm ngẩn ra, cầm lấy tờ bài làm, mi tâm hơi nhăn lại nhưng vẫn kiên nhẫn đọc xong, "Chỗ này, em suy nghĩ kĩ một chút"

"A, chỗ này không nên cùng what"

"Ừm, em nên xem lại kĩ"

"Cô Hạ, chương trình audio lúc trước cô nói với em có đề cử không?"

"Có"

- --

Cuộc đối thoại kết thúc, trường học cũng đã không còn ai.

Triệu Nhất Minh ra trễ, ba mẹ đều đã tìm đến, nói vài tiếng tạm biệt với cô Hạ rồi rời đi.

Hạ Nhiễm nhẹ nhàng thở phào, trở về văn phòng lấy túi xách, trong nháy mắt xoay người, khóe mặt giống như nhìn thấy một mảnh áo bị lộ ra.

Cô không nghĩ nhiều, tay cầm túi xách lại do dự, đi đến cầu thang rồi dừng lại, xoay người đi lại phòng học.

Bởi vì hôm nay là thứ sáu, tất cả học sinh đều đã quay về nhà. Trong phòng ngoại trừ bàn giáo viên đầy sách và tài liệu cùng những chiếc ghế đẩu xếp lộn xộn.

Ngoài ra còn có hai tờ giấy nháp lung tung trên mặt đất.

Không có ai cả.

Cô mím môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hạ Nhiễm ngồi xổm xuống, nhặt hai tờ giấy kia lên, trước khi ném vào thùng rác tùy tiện nhìn lướt qua. Một tờ là do nam sinh vẽ, vẽ hai nhân vật trò chơi, giống như hẹn nhau sau giờ học.

Còn tờ còn lại...

Nét chữ thanh khiết dịu dàng, viết bằng bút chì có chút mơ hồ, lại viết hết dòng này đến dòng khác.

Giống như một cuộc tự thoại...

"Tại sao?"

"Không có tại sao"

"Tại sao?"

"Đại khái..chỉ là cô ấy không thích tôi"

- --

Hết chương 5

"Đúng vậy...đại khái chỉ là người đó không thích tôi, cũng không có cách để thích tôi. Tôi thì lại vô cùng thích người ấy, đại khái là không có cách để ngưng thích người ấy"